Trong lúc hứng tình.
Cô ở dưới cơ thể anh ấy, run rẩy không biết ngày mai như thế nào, đột nhiên anh ấy hỏi cô —
Anh ấy hỏi cô, An Nhiên em có từng yêu tôi không?
Bọn họ quen nhau lâu như vậy nhưng anh ấy gần như chưa từng gọi cô là An Nhiên, cho dù ở công ty khi gọi cô là thư ký An cũng mang theo chút thích thú nhỏ.
An Nhiên không kịp phòng bị mềm nhữn dưới thân anh ấy.
Cho dù Hoắc Doãn Tư không thật sự động.
Thần thái của An Nhiên xấu hổ, chuyện như vậy càng khiến cho cô xấu hổ.
Cơ thể vui sướng nhưng cô lại không dám nhìn anh một cái, cô nghiêng mặt qua... Mũi đỏ đỏ chà vào trên cái gối vuông nhỏ, nhẹ nhàng hít một hơi.
“Có từng yêu tôi không?”
Hoắc Doãn Tư lại lần nữa dày vò cô, khi cô càng xấu hổ ghé sát vào tai cô hỏi cô từng lần một, cô không trả lời anh ấy thì càng mạnh mẽ hơn, nhưng từ đầu đến cuối anh ấy không có thực sự động vào cô.
Cuối cùng An Nhiên bật khóc.
“Không có! Không có!”
Cô có thể nói có sao, người toàn thế giới đều biết cô là kẻ lừa đảo, cô có bạn trai còn ở bên cạnh anh, còn không cẩn thận thích anh.
Cô đã từng hỏi bản thân ban đầu nấu cơm giặt giữ cho anh, thật sự chỉ là vì tiền sao?
Chỉ có bản thân An Nhiên hiểu rõ, không phải.
Cô thích Hoắc Doãn Tư, thích đến mức không dám thừa nhận.
Bây giờ anh ấy hỏi cô có từng yêu anh ấy không, cô có thể nói có sao, cô lấy đồ của anh ấy cao chạy xa bay, cô nói thích thì cô phải đối mặt với người nhà, bạn bè của anh ấy như thế nào.
Cô cái gì cũng không hiểu, không biết.
Thậm chí cô ngay cả sâm panh và rượu vang đều không phân biệt được rõ lắm.
Bọn họ là người của hai thế giới, An Nhiên tuyệt đối sẽ không cho rằng chỉ cần một câu nói thích của Hoắc Doãn Tư thì cô có thể ở bên cạnh anh ấy, thích thì cũng sẽ thay đổi.
Lúc trước cô cũng từng thích Tân Bá Lai, cô cũng thay đổi rồi.
Đúng, cô thay lòng rồi!
Cô thích Hoắc Doãn Tư, cô thích người không nên thích.
Cô khóc thảm thiết, cô ở dưới thân anh ấy sụp đổ gào khóc: “Tôi chưa từng yêu anh! Hoắc Doãn Tư, nếu như anh không hả giận, tôi dùng cơ thể để trả nợ... Tá trăm nghìn tôi sẽ trả cho anh.”
Mọi thứ dừng lại.
Hoắc Doãn Tư từ trên cao nhìn xuống, chăm chú nhìn cô.
Một lúc sau giọng nói khàn của anh ấy vang lên: “Em cảm thấy cơ thể của em có thể bồi thường tổn thất của tôi sao?”
Mặt của An Nhiên gần như vùi vào trong gối.
Cô khóc giống như sắp đứt hơi vậy, cơ thể mảnh khảnh càng giống như bị anh ấy đè đến sắp gấy vậy, cô muốn kéo chăn mỏng để che đi cơ thể nhưng Hoắc Doãn Tư không cho.
Anh ấy đánh giá cô từ từ trên xuống dưới.
An Nhiên đè thấp giọng, xấu hổ nói: “Nhưng mà tôi chỉ có cái này!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!