Cô nên quên đi.
Cô cũng quả thật quên nhanh cứ giống như một đứa trẻ ăn miếng bánh ngọt, thời gian lâu rồi mùi vị cũng sẽ nhạt đi, nhưng mà mỗi khi cô nhớ lại vân sẽ buồn bã.
Ngón tay bị thương thấm nước dơ, bắt đầu sưng lên bị đau nhói.
An Nhiên lấy tay ra.
Cô nhìn chằm chằm ngón tay thô ráp của bản thân, hơi thất thần nhưng cô ngơ người cũng không dám nhiều thời gian.
Làm xong những việc này ít nhất một giờ sáng.
Ngày mai sáu giờ cô còn phải làm việc ở tiệm bữa sáng nữa.
Cô liều mạng rửa, gần như quên đi tay đau... Trong góc tối hẹp ở tiệm cơm có một người đàn ông quyền quý đang đứng, ánh sáng âm u kéo dài hình bóng của anh ấy.
Có đến khi làn khói nhàn nhạt tản đi, An Nhiên mới đột nhiên ngước nhìn.
Cô nhìn vào mắt anh ấy.
Anh ấy vẫn quần áo chỉnh tề giống như mọi khi, cho dù hoàn cảnh xấu hổ như vậy cũng không hề giảm đi sự cao quý của anh ấy, chỉ là ánh mắt lạnh lùng cứ giống như một người xa lạ vậy.
Môi của An Nhiên hơi động đậy.
Lúc này, cô còn khó coi hơn cả lúc ở quán cà phê.
Thậm chí cô không biết để tay ở đâu.
Hoắc Doãn Tư từ từ hút điếu thuốc, giọng nói rất lạnh lùng, chậm rãi: “Yêu anh †a như vậy! Yêu đến nỗi đồng ý làm bất cứ chuyện gì cho anh ta?”
Tự trọng của người đàn ông không cho anh ấy dễ dàng nói ra chuyện xấu của Tân Bá Lai.
Anh ấy nhìn chằm chằm An Nhiên cũng không hiểu bản thân muốn nghe được gì từ chỗ cô.
Là cầu xin, hối hận với anh ấy, sau đó cầu xin anh ấy dẫn cô về thành phố B.
Hoắc Doãn Tư nghĩ nếu như cô cầu xin có lẽ anh ấy sẽ đồng ý giúp cô một chút! Chỉ là giúp đỡ những cái khác cô muốn cũng không có!
Đợi rất lâu, An Nhiên đột nhiên nhẹ tiếng nói: “Đúng! Tôi rất yêu anh ấy!”
Biểu cảm của Hoắc Doãn Tư trở nên vô cùng khó coi.
Anh ấy cười lạnh: “Khá tốt! Hai người thật xứng đôi! Vậy sao còn chia tay?”
An Nhiên không trả lời được.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!