Lúc thư ký An vào báo cáo công việc, cô ta không biết sếp của mình tối hôm qua đã mất ngủ cả đêm. Cô ta đặt xấp tài liệu cần phải phê duyệt lên trên bàn, sau đó cười rồi nói: “Về vấn đề xây dựng đội ngũ mà ông Hoắc đề cập tới, bọn phận hành chính đã sắp xếp xong rồi, địa điểm được chọn là thành phố X, nơi có không khí trong lành và môi trường rất tốt, rất thích hợp cho việc xây dựng đội ngũ của công ty.”
Khi nghe rõ tên của nơi này, anh ấy vuốt trán, thản nhiên nói: “Quyết định như vậy đi, gửi thời gian và địa điểm đến cho tôi!”
“Đưuocj, anh Hoắc!” Thư ký An nói xong thì nhanh chóng rời đi.
Buổi chiều, Hoắc Doãn Tư nhận được email, thời gian được quyết định là tám giờ sáng hôm sau, tập thể công ty được xe buýt đón tới nơi đó.
Bình thường Hoắc Doãn Tư sẽ không tham gia vào những hoạt động như thế này.
Sau khi tin tức về hoạt động xây dựng đội ngũ của công ty có sự tham gia của anh Hoäắc đã lan truyền đến khắp công ty của nhà họ Hoắc, các nữ nhân viên của cả tập đoàn đều trở nên phấn khích.
Anh Hoắc vẫn còn độc thân.
Chuyện này ai mà không phấn khích cho được, trước kia thư ký An có thể được chủ tịch ưu ái, vậy thì tại sao bọn họ lại không thể?
Liên quan đến tin đồn về thư ký An, công ty đã có tới mười tám phiên bản.
Nhưng không có phiên bản nào là sự thật, không ai có thể ngờ đến rằng chính anh Hoäc mới là người bị vứt bỏ, tổn hại về cả thể xác lẫn tinh thần.
Anh ấy không mang theo bất kỳ trợ lý nào.
Nhưng thư ký An cũ đã sắp xếp một thư ký mới để giải quyết một số công việc của anh ấy.
Thật trùng hợp, cô thư ký mới này cũng có họ là An.
Cô ta cũng giống như một con thỏ trắng nhỏ bé, Hoắc Doãn Tư lại nhìn cô ta một cái, bình tĩnh đưa vali cho cô ta.
Thư ký An mới đến khẽ mỉm cười: “Anh Hoắc, anh yên tâm đi, khi nào đến nơi tôi sẽ liên lạc với anh!”
Cô ta nói một cách phóng khoáng và tràn đầy tự tin.
Thật ra điều đó khác với con thỏ nhỏ trước đây, con thỏ nhỏ đó rất nhút nhát, lúc nào cũng tỏ ra sợ hãi.
Hoắc Doãn Tư nhắm mắt lại, thầm nghĩ: Hai người này khác biệt nhau ở điểm nào?
Anh ấy là người có địa vị cao quý nên ngồi phía trước và nhắm mắt lại, những người có mặt trên xe cũng ngừng nói chuyện ca hát để mua vui, dù có ồn ào đến
mức nào cũng không dám thở mạnh, uống nước cũng sợ nghẹn.
Tuy nhiên, các đồng nghiệp nữ thỉnh thoảng vẫn trang điểm lại, hy vọng anh Hoäc sẽ liếc nhìn qua.
Bốn tiếng đồng hồ sau, xe buýt đã đến thành phố X. Team Building của công ty Hoắc được chia thành các đợi khác nhau. Đợt này có Hoắc Doãn Tư đi cùng, người đã đặt khách sạn năm sao lớn nhất và tốt nhất ở
thành phố X.
Trong sảnh vào của khách sạn, những ngọn đèn pha lê phát ra ánh sáng rực rỡ.
Nhưng bọn họ cũng không thể phát sáng bằng chủ tịch Hoắc, các nhân viên nữ ở quầy lễ tân khách sạn đã biết anh ấy là ai, thậm chí còn có người lén chụp ảnh anh ấy bằng điện thoại di động.
“Anh Hoắc đẹp trai quá!”
“Tôi thật sự muốn yêu anh Hoắc.”
Ngay cả quán cà phê liền kề ở tầng một cũng thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Tập đoàn Hoắc ở thành phố B là một công ty vô cùng lớn.
Hoắc Doãn Tư, người đàn ông giàu có nhất Châu Á, trẻ tuổi và đẹp trai. Ai lại không muốn yêu dương với một người đàn ông như thế.
Trong lúc bọn họ đang thì thầm với nhau, ánh mắt của An Nhiên đột nhiên trở nên đờ đẫn, thậm chí còn quên mất bản thân đang cầm một chiếc đĩa trên tay.
Cô ấy quay sang nhìn Hoắc Doãn Tư.
Cô ấy vốn tưởng rằng sẽ gặp lại anh ấy, nhưng lúc đó cô ấy sẽ là người trả lại số tiền đó. Có thể lúc đó anh ấy đã có một đứa con trai và một đứa con gái, sẽ có một người vợ đảm đang đi cùng.