Hoắc Minh nhìn dáng vẻ thua thiệt của Cố Trường Khanh.
Lửa giận trong lòng nguôi ngoai hơn hẳn.
Thím Chu mang chè quế hoa lên.
Bà ấy chăm sóc Hoắc Minh từ bé đến lớn, rất thương yêu anh, tự nhiên hỏi: “Sao cậu chủ không dẫn cô giáo Ôn về?”
Hoắc Minh giật mình.
Anh ăn một ngụm, nói: “Muộn rồi, em ấy ngủ.”
Thím Chu gật đầu, trao đổi ánh mắt với bà Hoắc rồi rời đi.
Bà Hoắc lại nói bóng gió thêm vài câu, Hoắc Minh đều trả lời cẩn thận, chính là không muốn mẹ can thiệp vào cuộc sống cá nhân của mình.
Cố Trường Khanh lại biết rất rõ.
Hắn cười nhẹ: “Có phải anh cả đang cãi nhau với cô giáo Ôn không?”
Hoắc Minh đặt bát xuống.
Anh bày ra dáng vẻ anh rể: “Trường Khanh, xem ra đợt phong ba lần trước của Tập đoàn Cố thị vẫn chưa làm cậu đủ bận rộn nhỉ.”
Sắc mặt Cố Trường Khanh sa sầm...
Hoắc Minh không còn tâm trạng ăn uống, đứng dậy bỏ lên lầu.
“Anh!” Hoắc Minh Châu không nhịn được, gọi anh lại.
“Anh, hình như anh có định kiến gì đó với Cố Trường Khanh.”
Hoắc Minh xoay người.
Ánh mắt anh lạnh đi, nhìn sang Cố Trường Khanh... “Vậy à? Sao anh lại không biết!” “Có thể anh ta sẽ tự biết đấy.”
Sắc mặt Cố Trường Khanh rất khó coi. Hắn nheo mắt nhìn chằm chằm người đàn ông may mắn kia.
Rõ ràng là ở bên Ôn Noãn không vui.
Cũng phải, bình thường xung quanh anh luôn có một đống phụ nữ chủ động lấy lòng, bây giờ đụng phải một kẻ cứng đầu như Ôn Noãn, đương nhiên anh sẽ thấy không thoải mái.
Cố Trường Khanh nhớ tới lần trước ở câu lạc bộ, nhìn dáng vẻ Hoắc Minh như không thèm để ý, ra vẻ chỉ là chơi bời mà thôi.
Ha hả!
Hoắc Minh chắc không ngờ tới, mình đã chơi đùa thành thật