Giữa bọn họ, vẫn còn khả năng.
Nhưng cô lại đem theo tấm chân tình của anh cao chạy xa bay, rồi đem nó vứt xuống bùn đất.
Những ngày tháng ngắn ngủi tiếp xúc với nhau, đối với Hoắc Doãn Tư mà nói, tựa như một giấc mộng dài, nửa đêm tỉnh giấc, anh ấy nghĩ có phải những chuyện kia chưa từng xảy ra, An Nhiên chỉ là một người do anh ấy tưởng tượng ra.
Nhưng bức ảnh Trương Sùng Quang gửi, đã nói cho anh ấy biết, không phải mơ.
Hoắc Doãn Tư cười, thủ đoạn báo thù của Trương Sùng Quang, thật sự rất thâm độc.
Việc này, chị cậu chắc chắn không biết. Hoắc Doãn Tư cũng không tính đi mách lẻo, giờ cậu đang cố gắng quên đi,
nhưng dường như không thể, đến cuối cùng cậu có chút oán giận Trương Sùng Quang.
Ăn cơm xong, Trương Sùng Quang đưa vợ con ra về.
Lên xe được khoảng năm phút, đôi mắt Miên Miên bắt đầu díu lại, gật gà gật gù.
Trương Sùng Quang nhìn gương chiếu hậu. Anh nói: “Em dỗ con ngủ đi, để tí xuống xe anh bế con lên lầu.” Hoắc Tây gật đầu.
Cô nhẹ nhàng ru Miên Miên, mí mắt Miên Miên khép lại, qua một lát thì ngủ Say sưa.
Hoắc Tây lấy khăn len, đắp lại kỹ càng cho cô bé.
Trương Sùng Quang chỉnh nhiệt độ trong xe cao lên, chuyên tâm lái xe, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn.
Đối với anh, việc anh và Hoắc Tây chia xa trong vài năm, còn có việc Hoắc Tây và Bạch Khởi bên nhau vài năm, là cái dằm trong tim anh, nhưng vì có Miên Miên, anh nguyện buông xuống.
Anh yên lặng lái xe.
Qua khoảng mười phút, anh nhỏ giọng nói: “Hôm nay chúng ta làm ở phòng khách đi, làm chuyện đó ở phòng ngủ chính, Miên Miên ngủ không yên giấc lắm.”
Mặt Hoắc Tây có chút nóng lên.
Cô nghiêng mặt sang một bên: “Anh lo lái xe đi! Nghĩ cái gì thế?”
Trương Sùng Quang nhướng mị, tất nhiên là nghĩ đến cô rồi!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!