Bản thân lão Triệu cũng có cháu trai.
Là một thằng con trai chân đất, làm gì thơm, mềm như Miên Miên, lão Triệu hấp tấp ôm Miên Miên vào trong ghế nhỏ, bởi vì trong nhà có thêm một cục cưng
như vậy, trên tất cả xe đều có ghế trẻ em. Hoắc Thiệu Đình đã dặn dò, hôm nay lái chiếc này, ngày mai lái chiếc kia. Hơn 10 chiếc xe trong nhà, đều để bảo bối ngồi liên tục.
Lão Triệu cười đến mức nếp nhăn đều nhăn lại, hiếm lạ như thứ gì đó, đợi đến khi mình lên xe mới phát hiện còn chưa mở cửa xe cho Hoắc Tây, lập tức xuống xe: “Thật xin lỗi đại tiểu thư.”
Hoắc Tây oán giận: “Chú Triệu, bây giờ chú đã không còn thương cháu nữa
rồi” Lão Triệu cười ngây ngô: “Trẻ con mới mẻ!”
Hoắc Tây muốn Trương Sùng Quang cùng lên xe, để lão Triệu thuận tiện tiễn một đoạn, nhưng Trương Sùng Quang lại xua tay: “Anh hút điếu hương rồi đi, các em về trước đi! Buổi tối anh sẽ đi đón em và Miên Miên.”
Hoắc Tây gật đầu.
Lão Triệu nhấn ga, Trương Sùng Quang châm điếu thuốc lá, sâu kín nhìn
chiếc xe biến mất trong tầm mắt. Hắn chậm rãi hút một điếu thuốc, đi trở về phòng ăn. Chọn một chỗ ngồi xuống.
Mãi cho đến khi nhóm khách cuối cùng của nhà hàng đều đi hết, Trương Sùng Quang châm điếu thuốc lá... Quản lý có mắt nhìn, biết vị này không thoải mái, vội vàng tiến lên cười: “Thiếu gia Sùng Quang, chúng ta làm không tốt chỗ
nào sao?” Trương Sùng Quang vẫn chậm rãi hút thuốc. Giọng anh trầm thấp: “Việc riêng!”
Nói xong, anh bóp thuốc lá, đi vào phòng ăn phía sau bếp, nơi đó có cái lối đi là tới phòng thay quần áo.
Quả thật, Tân Bá Lai đang thay quần áo.
Người đàn ông trẻ tuổi vừa cài áo sơ mi, vừa thỉnh thoảng nhìn điện thoại,
giống như đang chờ cái gì.
Giọng Trương Sùng Quang hời hợt: “Là chờ vợ tôi trả lời sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!