Hoắc Tây đã xem hình của người nọ, chính là người đang ở trước mặt này, anh ta tên là Tân Bá Lai.
Dáng vẻ anh ta rất đẹp trai, nghe nói năm đó anh ta cũng thi đậu một trường đại học rất tốt, sau khi khỏi bệnh thì vừa học vừa đi làm, còn về tám trăm nghìn kia thật ra vẫn còn thừa, số tiền đó đã được Tân Bá Lai đặt cọc mua một căn chung cư nhỏ.
Hoắc Tây cảm thán cho tình người.
Cô nghe nói thư ký An đã rời khỏi thành phố B, cũng đã chia tay với người đàn ông trước mặt này, ngẫm lại cuộc sống của cô ấy cũng không tốt lắm.
Thế nhưng trông người đàn ông trẻ tuổi ở trước mặt này tràn ngập hơi thở thanh xuân, không hề có dáng vẻ của một người mới bị bệnh nặng.
Càng không thể nhìn ra anh ta đã từng nhận được sự giúp đỡ của phụ nữ.
Trông anh ta rất thời thượng, niềm nở.
Có lẽ do ánh mắt của Hoắc Tây quá mức trắng trợn, hơn nữa cô vừa cao ráo lại xinh đẹp, vì thế mặc dù cô đã là vợ người khác, nhưng vẫn khiến cảm giác hư vinh đàn ông của Tân Bá Lai trỗi dậy.
Anh ta cho rằng Hoắc Tây nhìn trúng mình.
Sau đó, quản lý trưởng nhìn thấy Hoắc Tây và Trương Sùng Quang liền vội vàng cung kính nói: “Là cậu chủ và cô chủi”
Hắn nói với Tân Bá Lai: “Đây là con trai và con gái của ông chủ.” Con trai và con gái?
Hai người họ không phải vợ chồng à? Anh ta còn cho rằng hai người là vợ chồng.
Nhưng sau đó, giọng nói than thở của Miên Miên vang lên: “Bố ơi, bên ngoài nóng quá! Miên Miên muốn đi vệ sinh.”
Trương Sùng Quang lập tức đưa Miên Miên cho Hoắc Tây.
Giọng điệu của anh rất dịu dàng: “Em đưa con bé vào nhà vệ sinh đi, anh ra gọi món.”
Hoắc Tây gật đầu.
Đợi hai mẹ con rời đi, Trương Sùng Quang chọn chỗ rồi ngồi xuống, anh lơ đễnh nhìn vào thực đơn, người phụ trách gọi món vẫn là người tên Tân Bá Lai này.
Trương Sùng Quang đọc tên vài món ăn bằng tiếng Pháp, sau đó anh còn gọi một phần thức ăn trẻ con cho Miên Miên.
Gương mặt Tân Bá Lai hiện lên vẻ lúng túng: “Xin lỗi anh, tôi không biết tiếng Pháp.”
Trương Sùng Quang nhướng mày.
Sau đó, anh dùng tiếng Anh, đọc lại tên các món ăn lần nữa rất chậm, cuối cùng nói bằng tiếng Anh: “Bây giờ đã nghe rõ chưa? Làm việc ở một nhà hàng cao cấp như vậy, không thể đến cả tiếng Anh cũng không biết.”
Gương mặt người thanh niên đỏ bừng.
Trương Sùng Quang cảm thấy nói chuyện khắc nghiệt như vậy cũng đã đủ, anh thờ ơ cười nói: “Đúng rồi, người phụ nữ vừa rồi là vợ của tôi! Tôi là con nuôi của bố mẹ tôi.”
Gương mặt của Tân Bá Lai càng đỏ hơn.
Anh ta cảm thấy tất cả suy nghĩ của mình đều đã bị người đàn ông rất có thể diện này biết hết rất rõ ràng... Tuy nhiên như vậy thì sao chứ, có lẽ bọn họ cũng không yêu nhau, không phải vợ của người có tiền đều lén lút tìm người khác ở bên ngoài à?
Vừa nghĩ như vậy, anh ta lại thấy khinh bỉ chính mình.
Tại sao anh ta lại có suy nghĩ như vậy, kể cả bà chủ giàu có đó nhìn trúng anh †a đi chăng nữa, anh ta cũng không thể vì tiền mà bán đi lòng tự tôn của bản thân, trở thành đồ chơi của người có tiền giống như An Nhiên.
Trong lòng anh ta khinh thường An Nhiên.
Chờ sau này, anh ta trở nên giàu có, anh ta sẽ trả lại tám trăm nghìn kia, anh †a sẽ không mắc nợ cô ấy.
Đương nhiên phải chờ anh ta giàu có đã. Bây giờ anh ta đang cố gắng, anh ta phải học xong đã, tìm một công việc có thể diện ra sức làm việc, anh ta sẽ không phải trải qua cuộc sống nghèo khó như
vậy nữa, bởi vì tám trăm nghìn mà mất đi bạn gái của mình.
Hoắc Tây ôm Miên Miên bước ra khỏi nhà vệ sinh liền nhìn thấy biểu cảm đặc sắc của Tân Bá Lai, cô lại nhìn anh ta thêm một lần nữa.
Trương Sùng Quang giống như vô ý hỏi: “Hoắc Tây, em quen anh ta à?”
Hoắc Tây cười nhạt: “Không, không quen! Lần đầu tiên gặp.”
Mặc dù Trương Sùng Quang khắc nghiệt, nhưng anh biết người đàn ông trẻ tuổi này không lọt vào mắt của Hoắc Tây, Hoắc Tây là bảo bối trong lòng bàn tay Hoắc Minh, chỉ cần cô muốn, nam nữ xinh đẹp gì đều có cả.