Lầu hai bệnh viện, Trương Sùng Quang đứng trước cửa sổ, yên lặng nhìn cảnh tượng đó.
Lâm Tầm tìm Hoắc Tây mượn tiền, tiền đó dùng làm gì đương nhiên anh biết, anh nghĩ, Lâm Tòng có thể rất ngại nói cho Hoäc Tây, vợ chồng bọn họ gần như không có gì riêng tư, người của Trương Sùng Quang cử đi luôn luôn quan sát bọn họ.
Anh không ngờ, Hoäc Tây lại cho mượn.
Trong lòng cô, Lâm Tòng cũng xem như là bạn sao?
Anh đối phó với bạn cô, trong lòng cô có phải sẽ trách anh không?
Cô và Lâm Tòng, sẽ còn tiếp xúc với nhau không?
Ống quần bị kéo nhẹ, anh cúi đầu, nhìn Miên Miên.
Miên Miên muốn anh ôm, cũng muốn nhìn mây bên ngoài, nói mây rất đẹp.
Trương Sùng Quang nhìn gương mặt nhỏ ngây thơ của con gái, gương mặt u ám mới dần nhạt bớt, đợi đến lúc Hoắc Tây quay về, anh đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường, thành thục dịu dàng.
Anh đưa giấy tờ của Miên Miên: “Tình hình vẫn tốt!”
Hoắc Tây cầm lấy xem kỹ càng, cô nhìn một lúc lâu, nhẹ nhàng ôm Miên Miên khẽ hôn.
Miên Miên cũng hôn cô.
Trương Sùng Quang lát nữa phải họp ở Tây Á, lúc ngồi trên xe, anh thắt dây an toàn nói: “Em với Miên Miên đến công ty đi! Buổi trưa họp xong, anh đưa hai người đi ăn cơm.”
Miên Miên vỗ tay: “Bố muốn hẹn hò với mẹ.”
Hoäc Tây không nhịn được bật cười: “Học ở đâu ra vậy?”
Ánh mắt Trương Sùng Quang nhìn cô sâu thẳm: “Vậy em có đi không? Chúng †a đi ăn đồ Pháp, nhà hàng đó cũng có thức ăn cho trẻ em không tệ! Đúng... Chính là nhà hàng mà mẹ em mở, em không muốn đánh đàn piano sao?”
Hoắc Tây nhớ lại chuyện cũ, lạnh nhạt nói: “Không muốn đàn!”
Trương Sùng Quang khởi động xe, đánh lái rời khỏi bệnh viện, anh lại cười: “Chuyện cũ năm nào rồi, vẫn còn nhắc nữa! Thật ra cô ấy đàn không hay bằng eml”