Cuối cùng Hoắc Tây vẫn không thể tập trung được. “Em đang nghĩ gì vậy?”
Trương Sùng Quang cúi đầu, ngậm vành tai của cô, giọng nói lười biếng hững hờ, nhưng cơ thể lại không giống vậy.
Hoắc Tây chỉ muốn anh nhanh chóng kết thúc.
Cô ngại người giúp việc dưới tầng, còn có Miên Miên, nên cô căng thẳng đến mức làm thế nào cũng không thả lỏng được.
Trương Sùng Quang thấp giọng hừ một tiếng. Đúng là muốn giết người mà!
Khuôn mặt tuấn tú của anh nhiễm màu đỏ, cũng không thể kiên nhẫn được nữa, thô lỗ hơn rất nhiều so với lúc nấy...
Một trận này kết thúc trước bữa tối.
Chân Hoắc Tây run rẩy, Trương Sùng Quang kéo váy cho cô, sau đó chậm rãi cài cúc áo của mình, tùy ý vuốt tóc hai lần, không hề nhìn ra sự kịch liệt vừa rồi.
Hoắc Tây nhìn dáng vẻ ấy thì rất buồn bực.
Trương Sùng Quang nghiêng người, ghé sát vào đôi tai non mềm của cô lẩm bẩm: “Em đi tắm qua chút đi, anh xuống tầng với Miên Miên trước.”
Hoắc Tây quay mặt ra chỗ khác, trên mặt vẫn có sự đỏ ửng làm rung động lòng người.
Trương Sùng Quang cười nhẹ, lại không vừa lòng: “Buổi tối tiết
Hoắc Tây đá anh một cái. Anh lại cười chỉnh trang quần áo rồi chậm rãi xuống tầng.
Hoắc Tây rửa mặt qua, vốc nước lạnh lên mặt, hy vọng có thể làm độ nóng trên mặt giảm bớt.
Cô ngước mắt nhìn mình trong gương. Xinh đẹp tươi tắn quá mức.
Cô nhẹ nhàng sờ mặt một cái, hình như đã nhiều năm cô không đẹp như thế rồi.
Không lẽ ngủ với Trương Sùng Quang có hiệu quả tốt như vậy sao? Hoắc Tây xấu hổ không dám nghĩ nữa.
Cô sợ Miên Miên lên nên vội vàng xuống tầng, người giúp việc ở dưới tầng đã chuẩn bị xong đồ ăn.
Người đàn ông vừa rồi còn làm chuyện xấu trên người cô đang ngồi trước bàn ăn dỗ dành con gái nhỏ, nhìn rất đàng hoàng, không thể nhìn ra được dáng vẻ mặt người dạ thú kia.
Miên Miên chỉ vào một khối xương sườn nhỏ, mềm giọng cầu xin: “Bố, nhìn Tiểu Quang rất muốn ăn! Có thể cho nó một miếng không?”
Để hợp với tình hình, Tiểu Quang cũng vung vẩy cái đuôi dưới bàn ăn.
Nuôi một thời gian, chú chó đốm nhỏ đã lớn hơn một chút, nhưng tổng thể vẫn chưa tính là to.
Trương Sùng Quang nhìn Tiểu Quang, kiên nhẫn nói cho Miên Miên: “Đồ ăn của chó con là thức ăn cho chó, không thể ăn thịt được! Lần sau bố dẫn con đi của hàng thú cưng mua đồ đóng hộp cho chó được không?”
Miên Miên rất nghe lời.
€ô bé tiếc nuối nói với Tiểu Quang: “Thật đáng thương! Đến xương cũng không thể ăn.”
Cô bé sờ đầu Tiểu Quang.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!