Vậy nên, khó khăn lắm mới có một người quan tâm cô, cô liền khát vọng phần ấm áp đó, không nỡ rời xa.
Hoắc Doãn Tư một lần nữa hôn cô.
Cậu bế cô đặt lên chiếc giường nhỏ. An Nhiên có chút bất an, cô chặn vai cậu lại, giọng run run: "Hoắc Doãn Tư!"
Lần đầu tiên cô gọi cậu như vậy, rõ ràng là một chuyện to gan, nhưng giờ phút này lại tỏ ra như là chuyện đương nhiên.
Hoắc Doãn Tư quỳ gối, tay chống mép giường tay nâng chiếc cổ nhỏ xinh của cô, vừa nhẹ nhàng hôn cô vừa trấn an: "Đừng sợ. Tôi sẽ không làm gì đâu."
Thỏ nhỏ vẫn đang rất ốm, cậu cũng chỉ muốn hôn cô một chút. Nhưng An Nhiên vẫn cứ run rẩy không ngừng. Rõ ràng cô ấy vẫn chưa từng nếm trải mùi vị của đàn ông.
Hoắc Doãn Tư cũng vậy, cậu giữ mình trong sạch, ngay cả việc tìm phụ nữ giải quyết nhu cầu cũng chưa từng thử qua.
Cậu vốn dĩ không có kinh nghiệm, nhưng dù sao đàn ông vẫn sẽ xem qua vài bộ phim, cậu biết phải làm gì để cho phụ nữ thoải mái, mặc dù chỉ là vài chiếc hôn và chạm, nhưng cũng đủ để cho cô dần dần hòa tan ở trong ngực cậu...
Sau đó, cô chủ động ôm lấy cổ cậu.
Hoắc Doãn Tư động tình không thể kìm nén, cậu ghì lại tay cô, tỏ ý nhờ cô giúp mình. Trong không gian hẹp, khắp nơi đều là hương vị tình ái khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Bữa tối bị trì hoãn một tiếng đồng hồ.
Cuối cùng, thức ăn phải hâm nóng lại trong bếp của An Nhiên rồi mới ăn được.
Lúc ăn cơm, ai cũng không nói gì, An Nhiên cúi thấp đầu trong im lặng. Gương mặt của cô đang rất nóng!
Cô cảm thấy nụ hôn hôm nay, cuộc thân mật này, dù xét theo nhan sắc hay địa vị, cũng là cô chiếm được lợi.
Cô không biết phải đặt mắt mình vào đâu.
Cơm nước xong, Hoắc Doãn Tư nhìn dáng vẻ ủ rũ của cô, mỉm cười: "Vẫn còn xấu hổ ư?"
Cậu quan sát xung quanh rồi vẫn quyết định mở lời: "Dọn đến ở cùng tôi đi."
Cậu lại thêm một câu: "Em có thể chọn ở phòng khách hay phòng ngủ."
An Nhiên do dự một chút.
Cô nhẹ giọng nói: "Tổng Giám đốc Hoäc, chúng ta... không hợp."
Hoắc Doãn Tư vốn đang mang gương mặt với nụ cười nhẹ chợt khựng lại, một lúc lâu sau mới lấy lại được giọng nói: "Vậy là tôi bị từ chối rồi à? Nguyên nhân là gì? Do không môn đăng hộ đối sao?”
Bố mẹ cậu còn không thèm để ý chuyện này, cậu cũng không cần gia thế của phụ nữ để dệt hoa trên gấm.
Có lẽ nếu không có An Nhiên, cuối cùng cậu sẽ đồng ý liên hôn.
Nhưng cậu thích cô, cậu cảm nhận được niềm hạnh phúc mà cô mang lại. Người ta bình thường nhìn Hoắc Doãn Tư như một quý công tử với địa vị cao không thể với tới, nhưng đứa trẻ được nuôi trong hào môn thế gia so với người khác thì càng biết rõ ràng hơn bản thân muốn gì.