Cậu ném điện thoại cho cô ấy: “Cho tôi địa chỉ cụ thế!”
An Nhiên do dự nhưng vẫn đưa cho cậu, sau đó cô ấy mở cửa xe xuống xe, khom lưng cảm ơn cậu.
Hoắc Doãn Tư nghiêng đầu, rất dè dặt gật đầu.
Chiếc Cullinan màu đen rất nhanh đã rời đi, chậm rãi biến mất trong đêm tối, ý cười của An Nhiên cũng chậm rãi biến mất.
Cô ấy ôm bụng, chậm rãi đi lên lầu.
Hành lang không có ánh đèn, cô ấy khom người, bật đèn pin điện thoại di động lên.
Leo một hồi lâu, cô ấy rốt cục cũng tới được tầng cao nhất, sau khi mở cửa, cô ấy chống đỡ rót cho mình cốc nước nóng, uống từng ngụm nhỏ, nhưng vẫn chưa giảm bớt cơn đau âm ỉ ở bụng dưới.
Cô ấy tựa vào giường nghỉ ngơi, từ hướng
này cô ấy có thể nhìn thấy cửa số nho nhỏ.
Bởi vì trời mưa, phía chân trời có chút trắng xóa.
Cô ấy nghĩ tới Hoắc Doãn Tư, chắc cậu sắp về đến nhà rồi nhở!
Di động vang lên, là bệnh viện gọi tới, giọng nói vẫn là giọng nói quen thuộc với cô ấy: “An Nhiên, chúng ta từ bỏ đi! Em không muốn chữa nữa! Phẫu thuật em cũng không đợi được nữa rồi! Em muốn trở về.”
An Nhiên cầm di động, đờ đẫn nói: “Em chờ một chút, chị sẽ tìm cách mà!”
Bên kia lại cúp điện thoại.
Sự tuyệt vọng bao trùm toàn thân cô ấy, loại cảm giác này lại tới nữa.
Sự ấm áp vừa rồi được hưởng thụ trong căn hộ, đã không còn sót lại chút gì, còn lại âu chỉ là sự sợ hãi và bất an đối với tương lai.
Tám trăm ngàn chi phí phẫu thuật, An Nhiên chỉ mới tốt nghiệp, không đủ khả năng chi trả!
Cô ấy từ từ ngã xuống giường, môi run rấy, nhẹ nhàng ôm lấy mình.
Hai năm, cô ấy không biết có phải là tình yêu ngây thơ lúc trước hay không, hai năm, mỗi ngày cô ấy đều sống trong sợ hãi xoay sở tiền bạc… Bọn họ thậm chí chưa từng cùng nhau ăn một
bữa cơm nào ra hồn, cho dù là nói chuyện điện thoại cũng chỉ là chuyện trị liệu.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!