Hoắc Doãn Tư thấy đã có tiến triển tốt thì biết đủ mà dừng, nói với lão Triệu lái xe: “Chú Triệu, đến siêu thị đối diện chung cứ đi! chú để bọn con xuống đó rồi về nhé!”
Lão Triệu cười ha hả: “Cậu chủ gần đây chẳng về nhà ăn cơm gì cả, ỏng chủ nghe nói cậu đã có cơm ngon canh ngọt ở đây, muốn qua đây ăn ké một bữa!”
Khóe miệng Hoắc Doãn Tư hơi nhếch lên, phun ra hai chữ: “Lắm chuyện!”
Lão Triệu thật thà bật cười.
Mười phút sau, xe dừng lại ở bãi đậu xe siêu thị, lúc này An Nhiên mới nhận ra: “Tổng Giám đốc Hoắc, không phải anh bảo phải về họp online sao?”
“Tôi đối ý rồi! Muốn vào siêu thị mua sắm, không được sao?”
Được, đương nhiên là được!
An Nhiên lập tức xuống xe, Hoắc Doãn Tư cầm áo khoác trong tay cô ném vào trong xe.
Sau đó cậu hỏi cô: “Em có mang tiền theo không?”
An Nhiên gật đầu: “Có khoảng 300 tiền mặt.”
“Có 300 thôi à!” Tống Giám đổc có hơi chê bôi, nghiêm túc nói: “Em trả tiền đồ ăn hôm nay đi, à tôi còn muốn dùng trà chiều ở đây nữa, thư ký An chuẩn bị cho tốt nhé!”
An Nhiên:…
Cô nhìn chiếc sơ mi đặt may cao cấp trên người cậu, và cả chiếc quần tây phẳng phiu bao lấy đôi chân dài miên man sánh ngang với người mẫu nam của cậu.
Trang phục và phụ kiện hôm nay của cậu đều là do cô chọn lựa.
Chỉ một chiếc đồng hồ trên tay thôi đã hơn tám triệu.
Vậy mà còn muốn ăn chặn ba trăm của cô, An Nhiên bĩu môi.
Cô không vui, nhưng Hoắc Doãn Tư lại đặc biệt vui vẻ.
Vào siêu thị, cậu còn muốn cô phải đẩy xe đẩy để mua đồ ăn, còn cậu như một cậu ấm mười ngón tay không dính nước xuân, chỉ chỉ tay năm ngón.
Một hộp sườn cừu nhỏ đã có giá hơn 200 tệ.
Mặt An Nhiên hơi đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Mua cái này xong là không mua được thứ khác nữa, anh vẫn còn muốn dùng trà chiều sao?”
Hộp sườn cừu nhập khấu kia lại bị đặt xuống kệ, Hoắc Doãn Tư tự phụ nâng cằm, hỏi: “Sao nào, có thứ nào rẻ hơn thứ này nữa không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!