An Nhiên cầm bát lên ăn.
Hoắc Doãn Tư nhìn cô, lại bày ra thái độ bề trên: “Tôi còn chưa ăn mà em đã ăn rồi sao?”
An Nhiên lập tức buông chén: “Tôi gọi đồ ăn ngoài cho anh!”
Rõ ràng là đồ ăn ngoài không nằm trong thực đơn kén chọn của Tổng Giám đốc Hoắc, cậu liếc cô một cái, cầm điện thoại di động gọi một
nhà hàng đồ Tây năm sao, còn dặn người ta nhớ đem một chai vang đỏ đến đây.
Trong khi chờ đồ ăn đến, cậu ngồi xem TV, lạnh nhạt ra lệnh cho cô dọn dẹp phòng ngủ.
An Nhiên đổi giày rồi vào phòng.
Mới bước vào cô liền hơi giật mình, hóa ra nơi này có người ở, khắp nơi đều có hơi thở cuộc sống.
Trên chiếc giường lớn trắng như tuyết còn có một chiếc áo sơ mi nam cũ.
Cô nhặt lên định bỏ vào túi lớn, không ngờ ở dưới còn một chiếc quần lót màu đen.
Tơ nguyên chất, dáng quần hình viên đạn.
Rõ ràng là quần đã được mặc, mang theo chút mùi hương nam tính đặc biệt, khiến mặt cô đỏ ửng lên.
Cô nghĩ, chẳng lẽ sau này cô phải giặt cả những thứ riêng tư như thế này sao?
Lớp nấu ăn, lớp cắm hoa, lớp dọn dẹp… Dù chậm hiểu đến đâu cũng có thế hiểu được ý định của cậu, nhưng cậu lại không nói gì!
Khoảnh khắc đó, An Nhiên bỗng muốn chạy trốn.
Nhưng cô vừa xoay người lại, đã thấy Hoắc Doãn Tư đứng trước cửa phòng ngủ, cậu tựa vào
cạnh cửa lẳng lặng nhìn cô, lát sau mới lên tiếng: “Em không cần giặt cái đó! Tối hôm qua tôi ngủ muộn nên quên!”
An Nhiên thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cô cụp mắt: “Vậy tôi để vào nhà vệ sinh cho anh.”
Hoắc Doãn Tư không nói gì, đợi cô ra khỏi phòng vệ sinh, cậu mới nhẹ giọng nói: “Em thích thì có thể xuống dưới, ở đây có năm phòng.”
An Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu.
Thật ra cô cảm thấy hơi có lỗi với Hoắc Doãn Tư, cô biết rõ cậu có tình cảm với mình, nhưng cô lại lợi dụng tình cảm này của cậu… Cô nợ cậu, cho nên cô sẽ cổ gắng làm những món ăn hợp khẩu vị của cậu, để đến ngày cô từ chức, cậu có lẽ sẽ không quá tức giận.
May mà, những lần sau đó, Tống Giám đốc Hoắc vẫn kén chọn như vậy.
Cô mơ màng nghĩ, chắc là mình nghĩ nhiều rồi!
Tổng Giám đốc Hoắc là người đàn ông kiêu ngạo như vậy, làm sao có thể để ý đến cô, anh ấy chỉ là… cần một thư ký giống người giúp việc thôi!
Đề đáp lại khoản tiền thuê nhà 20.000 hàng tháng, An Nhiên đã học nấu hơn ba mươi món ăn chỉ trong vòng một tuần.
Cô cũng tìm hiểu thói quen làm việc và nghỉ ngơi của Tống Giám đốc Hoắc.
Cô dọn dẹp nhà trọ ngăn nắp gọn gàng, quần áo của Tống Giám đốc Hoắc luôn luôn được là thẳng thớm, thậm chí còn mang theo mùi mới giặt thơm ngát, dễ chịu.
Hoắc Doãn Tư ngồi trong văn phòng, hơi cúi đầu ngửi cổ tay áo.
Là giặt tay!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!