Nhưng cô tiếc công việc này, cô bỏ qua mọi lời đàm tiếu không hay, nhưng trực giác phụ nữ không thế nào lừa dối bản thân, Tổng Giám đốc Hoắc đối đãi với cô rất khác so với người khác.
Giống như hôm nay, rõ ràng là đi chơi golf, nhưng Tống Giám đốc lại ăn mặc vô cùng trang trọng.
Cũng rất đẹp nữa!
Rực rỡ chói mắt, thu hút cực kỳ!
Thật ra cô cũng định nói rõ với Tổng Giám đổc Hoắc, nhưng ngoại trừ việc anh ấy hơi hung dữ với cô, thường xuyên bắt cô ra ngoài tăng ca, thì cũng chưa từng làm gì quá đáng với cô.
Nếu cô chủ động nói gì đó, thì chắc chắn là mạo phạm cậu, là tự mình đa tình.
Nghĩ vậy, cô bèn cố ép những suy nghĩ kia xuống.
Hoắc Doãn Tư nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt bên cạnh mình, cấn thận dè dặt như ánh mắt của chú thỏ nhỏ nhìn một con sói lớn xấu xa, thật thú vị!
Cậu bỗng mở mắt, lấy từ gì đó từ trong ngăn đế đồ rồi ném vào tay cô.
Là một quả táo.
Cảnh thỏ nhỏ ăn táo chắc chắn cũng sẽ rất thú vị!
An Nhiên ôm quả táo, hơi ngơ ngác không biết làm gì, đây là đang đưa cho cô ăn sao?
Hoắc Doãn Tư vuổt nhẹ nếp nhăn trên quần, chậm rãi hỏi: “Không thích ăn sao? Vậy đi ăn đồ Tây đi!”
An Nhiên lấy hết dũng khí: “Tống Giám đốc Hoắc, không phải anh có hẹn chơi golf sao?”
“Giờ hủy!”
“À đúng rồi, gần đây tôi sắp chuyển đến ở một căn hộ gần công ty! Tôi không thích ở lại chỗ đã có người giúp việc bán thời gian đến, cũng không thích dì giúp việc ở lại nhà… Thế này đi, em đến ở đó, tiện thế chăm sóc tôi.”
Cậu nói một cách thản nhiên nhẹ nhàng, nhưng lại làm An Nhiên đờ ra.
ở lại căn hộ của cậu, chăm sóc cậu?
Đây chẳng phải là đang bảo cô sống chung với cậu sao?
Đương nhiên cô không dám nói mấy lời phản nghịch như vậy với sếp lớn, chỉ dám nhỏ giọng phản kháng: “Tôi không quen ở nhà người khác!”
Vậy sao…
Ngón tay thon dài của Hoắc Doãn Tư gõ gõ đầu gối, động tác như cảnh đẹp ý vui, cậu hơi