Cậu liếc con mình, hừ nhẹ một tiếng: “Sau khi nuôi chó, mẹ con chăm con hay là chăm chó? Con hiểu chưa, sau khi nuôi chó, một nửa tình thương của mẹ sẽ dành cho chó!”
Tiếu Lục Trầm cúi đầu ngẫm nghĩ, cuối cùng cũng từ bỏ ý định này.
Đương nhiên là mẹ quan trọng hơn so với chó rồi!
Lục Thước lừa gạt con trai thành công thì cảm thấy khá vừa lòng, cậu ngấng đầu nhìn đôi vợ chồng son, nở nụ cười hả hê khi thấy người khác gặp nạn: “Cậu chờ mấy đứa lâu lắm rồi đấy!”
Trương Sùng Quang vỗ vỗ Miên Miên, bảo cô bé đi chơi với Lục Trầm đi.
Cậu và Hoắc Tây cùng tiến vào đại sảnh, người trong nhà đã đến khá đ’ây đủ, Hoắc Doãn Tư và Hoắc Kiều đều đã đến, nhưng Lục u đã về thành phố c nên không đến đây.
Hoắc Tây gọi một tiếng bố mẹ, cố vờ như
không có chuyện gì cho qua chuyện.
Hoắc Minh hừ nhẹ: “Chuyện kết hôn quan trọng như vậy mà không thèm báo cho người nhà một tiếng, cứ như thế chuồn ra ngoài làm là sao? Mẹ con cẩn thận lựa chọn, chuẩn bị trang sức váy cưới cho ai mặc, cho ai mang đây hả?”
Hoắc Tây chột dạ.
Cô khẽ ho nhẹ một tiếng: “Miên Miên đã lớn như vậy rồi, giờ mới làm hôn lễ thì rất khó coi!”
Hoắc Minh làm sao không hiếu con gái mình, cười lạnh: “Con cũng biết khó coi đấy à!”
Hoắc Tây thẳng thắn đáp: “Không con thì còn Doãn Tư và Hoắc Kiều đó thôi, đủ để mẹ bận rộn chuẩn bị.”
Vừa nói xong, Hoắc Minh bèn chuyển sự chú ý sang con trai con gái của mình: “Doãn Tư, con chừng này tuổi rồi, con nói xem có phải nên dẫn một cô gái về ra mắt bố mẹ hay không? Còn nếu con không có khả năng đó, ngày mai đi xem mắt ngay cho bố?”
Giọng miễn cưỡng của Hoắc Doãn Tư vang lên: “Con mà cần xem mắt?”
Gì cơ?
Mấy lời này, nghe cũng thú vị đấy chứ!
Hoắc Minh tạm thời bỏ qua cho cậu ấy, ông nhìn sang con gái nhỏ của mình, Tiểu Hoắc Kiều
lập tức cản lời: “Bố, con còn nhỏ mà!”
Cũng đúng!
Hoắc Minh lại nhìn sang Hoắc Tây: “Con nhìn đi, là do con không chịu làm gương tốt cho hai em đây, đứa nào đứa nấy đều rề rà không chịu kết hôn!”
Hoắc Tây cười cười: “Bố, bố nói oan cho con quá! Nhà mình gọi là thượng bất chính hạ tắc loạn, đều do làm gương từ lời nói và hành động của bố mà!”
Hoắc Minh tức đến mức… muốn chặn thẻ của cô!
Trương Sùng Quang vổ nhẹ Hoắc Tây: “Lâu rồi mới về nhà, đừng đấu võ mồm nữa!”
Hoắc Doãn Tư lật sang trang tạp chí, thản nhiên nói: “Đây là văn hóa gia đình của hai người bọn họ! Anh Sùng Quang, tôi khuyên anh đừng tham gia vào chuyện này, bố trông vậy thôi chứ đang hưởng thụ đấy! ồng ấy một ngày không đấu võ mồm thì khó chịu bứt rứt lắm!”
Nói xong, cậu ấy bèn đứng dậy, nghiêm chỉnh xin rời đi.
“Xin lỗi mọi người, con có trận đánh golf, thư ký đã chờ con ở ngoài rồi… Mọi người từ từ nói chuyện nhé.”
Hoắc Minh bất mãn đáp: “Ngày nào đánh
chẳng được?”
Hoắc Doãn Tư cài lại khuy măng sét kim cương của mình, cười thản nhiên: “Trận hôm nay rất quan trọng, không dời được!”
Từ góc nhìn của Hoắc Tây, cô có thể thấy bãi đậu xe.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!