Hoắc Tây nhắm mắt lại!
Ôi mẹ ơi, không muốn cử động một chút nào!
Hoắc Tây cầm máy, hắng giọng: “Cuộc họp đổi thành mười giờ sáng mai!”
Thư ký vẫn nghe ra sự khác biệt: “Luật sư bị bệnh sao?”
Hoắc Tây mơ hồ ừ, lại nói: “Phải! Tôi cảm thấy có chút không thoải mái! Ngày mai hẵng nói sau!”
Về chuyện ăn mừng, có lẽ cô cũng không đi được!
Cái tên cầm thú Trương Sùng Quang này!
Hoắc Tây ném di động sang một bên, ôm lấy gối đầu còn muốn ngủ, cô cho rằng Miên Miên bị Trương Sùng Quang mang đến công ty, bây giờ trong nhà chỉ còn một mình cô.
Thỉnh thoảng ngủ nướng, cũng không phải không được!
Cửa phòng ngủ nhẹ nhàng bị đấy ra, hai người một lớn một nhỏ bước đến, Hoắc Tây giả vờ
ngủ!
Miên Miên ghé vào giường, giọng rất nhẹ nhàng: “Sao mẹ còn chưa dậy vậy ạ?
Lát sau truyền đến giọng của Trương Sùng Quang: “Mẹ bị mệt!”
Miên Miêng ngẩng cái đầu nhỏ, mắt to chớp chớp: “Sao mẹ lại vậy ạ? Do mẹ ngồi máy bay sao?”
Trương Sùng Quang ho nhẹ: “Phải! Mẹ ngồi máy bay bị mệt!”
Miên Miên gật đầu.
Đầu nhỏ của cô bé dựa ở mép giường, nhìn Hoắc Tây, hồi sau không nhịn được đụng vào tay cô.
Hoắc Tây nhịn vất vả muốn chết!
Trương Sùng Quang nhìn thấy lông mi của cô hơi run, đoán ra cô đã tỉnh, không khỏi nhẹ nhàng mỉm cười.
Đúng lúc người giúp việc đi lên lầu, nói là nấu nước đường, muốn dẫn Miên Miên xuống lầu uống.
Trương Sùng Quang thuận tiện cho Miên Miên xuống lầu.
Rất nhanh, trong phòng ngủ chỉ còn lại cậu và Hoắc Tây, người trên giường vẫn còn giả bộ
ngủ.
Cậu lại nhớ tới năm đó mùa hè, khi cô có kinh nguyệt lần đầu, cũng là dáng vẻ trốn tránh giống như con đà điểu… vừa sợ vừa đáng yêu.
Trương Sùng Quang không nhịn được nghiêng người, ghé vào sau tai cô hỏi: “Tối hôm qua em thoải mái không?
Hoắc Tây không giỏi giả bộ, cô chỉ có thể mở to mắt.
Trương Sùng Quang nhẹ nhàng dựa ở đầu giường, đưa tay sờ mặt cô, nói nhỏ: “Tối hôm qua em đã làm tận mấy lần!”
Da mặt của Hoắc Tây dày cũng không chịu nối cuộc đối thoại kiểu này.
Cô ngồi xuống vuốt lại mái tóc: “Mấy giờ rồi? Tôi phải đến văn phòng luật!
Nghe những lời nói bậy bạ của cậu, cô thà đến văn phòng luật để họp…
Nhưng Trương Sùng Quang không cho cô cơ hội này!
Cậu nói rất nhẹ nhàng: “Vừa rồi thư ký của em gọi điện đến hỏi anh! Anh nói hôm qua em mệt nên hôm nay không đi! Cô ấy không gọi điện đến đây sao?”
Hoắc Tây:…
Cậu cảm thấy dáng vẻ ngượng ngùng của cô thật đáng yêu.
Hoắc Tây dứt khoát nằm trở lại, cô nhìn lên trần nhà, lạnh nhạt nói: “Tôi phải nghỉ ngơi ít nhất một tuần!”