Con gái không có nghĩ sâu xa, nói thẳng.
Trương Sùng Quang ở phía sau lấy vali, đúng lúc nghe thây, nhưng cậu không nói gì chỉ xoa đầu nhỏ của Miên Miên: “Chú Bạch của con không sống ở thành phố B! Con chờ chú ấy trở về nhé!”
Miên Miên hơi thất vọng.
Hoắc Tây không khỏi liếc nhìn Trương Sùng Quang một cái, sau khi cậu nói dổi mặt không đối sắc, một tay xách vali một tay bế Miên Miên, bước lên lầu.
Hoắc Tây ngồi trên xe một lúc lâu rồi mới
bước xuống xe.
Buối tối đầu xuân hơi man mát.
Đèn trước cửa có chút tối tăm, người giúp việc trong nhà chào hỏi cô, cũng hỏi cô: “Bà chủ, ăn cơm được chưa ạ?”
Nhưng thật ra Hoắc Tây hơi mệt, nhưng nghĩ đến Trương Sùng Quang và Miên Miên cũng chưa ăn, cô nói: “Dọn đi ạ!”
Người giúp việc dọn bàn ăn.
Hoắc Tây chuẩn bị lên lầu thay quần áo, lên đến lầu hai, đúng Miên Miên xuống dưới.
Người giúp việc nhanh chóng đón cô bé: “Bà chủ, bà thật bận rộn!”
Hoắc Tây gật đầu, đấy cửa phòng ngủ chính ra.
Vali của cô ở phòng khách, Trương Sùng Quang đang ngồi trên sô pha, hút thuốc lá.
Hoắc Tây đóng cửa lại: “Sao anh lại hút thuốc trong phòng?”
“Em không thích sao?”
Cậu ngồi không động đậy, nhìn thấy cô, sau đó dập tắt điếu thuốc.
Hoắc Tây mang vali đến phòng đựng quần áo, thu dọn đơn giản một chút, thay bộ đồ ở nhà.
Cửa khẽ mở ra.
Trương Sùng Quang xuất hiện ở cửa, cậu lẳng lặng nhìn cô, hỏi: “Em sẽ đi gặp Bạch Khởi sao?”
Hoắc Tây nhìn xuống, nhìn chằm chằm vào bộ quần áo vừa thay ra trong tay.
Lúc lâu sau, cô nói: “Anh muốn nghe lời thật lòng hay lời nói dối?”
Giọng Trương Sùng Quang khàn khàn: “Nói thật đi!”
Hoắc Tây xoay người đối mặt với cậu, cô cân nhắc mở miệng nói: “Bạch Khởi ở đây chưa đến hai năm! Bên cạnh cậu ấy không có người thân nào, dù cho có cũng vì tài sản mấy trăm triệu của cậu ấy, Trương Sùng Quang… tôi không muốn nghe anh nói Bạch Khởi khác Thấm Thanh Liên, nhưng tôi có thể nói, lúc tôi bên cạnh anh cũng chưa làm gì có lỗi với anh!”
“Bây giờ thì sao?”
Cậu hỏi cô: “Bây giờ em đã kết hôn với anh, em vẫn sẽ bên cậu ta sao…?”
Hoắc Tây thả quần áo trong tay xuống: “Ăn cơm thôi!”
Lúc đi qua cậu, cổ tay cô bị cậu nắm lấy.
Sau đó cô ngã vào một cái ôm ấm áp, cậu cũng không quấy rầy cô, chỉ nhẹ nhàng hôn lên tai cô: “Anh tin em!”
Thân thể Hoắc Tây khẽ run lên.
Trương Sùng Quang nhanh chóng buông cô ra, giọng điệu trở nên dịu dàng hơn: “Không phải em nói muốn ăn cơm sao? Đi xuống thôi, Miên Miên chờ em đến sốt ruột! Tình tình của con bé không tốt lắm, giống em khi còn bé.”
Hoắc Tây cười nhẹ một tiếng, theo cậu xuống lầu.
Một bữa cơm yên ổn.
Sau bữa ăn, Hoắc Tây tự mình tắm rửa cho Miên Miên đền bù cho những ngày cô vắng nhà.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!