Hoắc Tây, trước kia em không có lạnh lùng như vậy.
Hoắc Tây kéo vali bước chậm đến trước mặt cậu.
Ánh mắt sâu thẳm của Trương Sùng Quang nhìn cô chăm chú, một lát sau, cậu cầm lấy vali đi về phía bãi đổ xe.
Hoắc Tây đến bên cạnh cậu, hỏi nhỏ: “Sao anh biết chuyến bay của tôi?”
“Chỉ cần lòng muốn, kiếu gì cũng sẽ biết!”
Hoắc Tây không hỏi nữa.
Chẳng mấy chốc liền đến bên cạnh xe, lái một chiếc xe Land Rover màu đen đến, mở cốp sau xe bỏ hành lý của cô vào, lúc đóng lại hỏi cô: “Em có mua quà cho Miên Miên không?”
Hoắc Tây ngồi vào xe, lúc thắt dây an toàn mới trả lời: “Tôi mua một đôi cừu nhỏ.”
Ánh mắt của Trương Sùng Quang rơi vào chiếc nhẫn giữa ngón tay cô, giọng dịu dàng hơn: “Còn anh thì sao? Em có mua gì cho anh không?”
Hoắc Tây giật mình.
Cô không nghĩ đến Trương Sùng Quang sẽ đòi cô quà, bình thường cũng được, họ vừa mới đăng ký kết hôn cậu đòi cũng rất bình thường.
Giọng điệu của Trương Sùng Quang thay đối:
“Xem ra là không có rồi!”
Hoắc Tây quay mặt sang chỗ khác nhìn ra bên ngoài xe, một lát sau cô nói nhỏ: “Ngày mai tôi sẽ bù cho anh.”
Trương Sùng Quang không nói gì.
Hoắc Tây tiếp tục nói: “Ngày mai văn phòng luật ăn mừng!”
Xe dừng lại trước ngã tư đèn đỏ, Trương Sùng Quang nhẹ nhàng quay gương mặt đẹp trai qua, cậu khẽ nhíu mày: “Em mới về, sao giờ lại muốn chạy ra ngoài nữa?”
Hoắc Tây vừa muốn nói chuyện, Trương Sùng Quang nhẹ nhàng chạm vào mặt của cô.
“Hoắc Tây, có phải em đang trốn tránh anh không?”
“Có phải em không muốn cùng trải qua cuộc sống tân hôn với anh phải không?”
“Đối với em, giấy chứng nhận kết hôn chỉ là một tờ giấy thôi, nên em vẫn coi mình là một người độc thân… phải không?”
Hoắc Tây không còn chút hơi sức nào: “Không phải! Trương Sùng Quang, nếu như anh không muốn tôi đi, vậy thì tôi không đi!”
Cô biết mình thỏa hiệp, chẳng qua vì cô
không muốn bọn họ cãi nhau.
Cô không ầm ĩ.
Bây giờ cô có nhiều chuyện phải quan tâm, bệnh của Miên Miên, bệnh của Bạch Khởi… và cả tương lai của con, bây giờ cô không sức lực đế cãi nhau, yêu lại lần nữa.
Nhưng cô đồng ý cùng chung sống hoà bình.
Chỉ là Trương Sùng Quang không hiếu được tâm trạng của cô, trong lòng của cậu có thể Hoắc Táy vẫn giống năm xưa, thế nhưng cô đã sớm khác biệt.
Hoắc Tây nói xong, liền dựa vào ghế, yên lặng không nói thêm gì nữa.
Trương Sùng Quang cũng không nói gì.
Sau một tiếng, xe dừng lại trong bãi đỗ xe của biệt thự.
Xuyên qua tấm kính chắn gió, họ nhìn thấy Miên Miên từ trong nhà loạng choạng chạy ra, khuôn mặt nhỏ cực kì vui vẻ.
Hoắc Tây ngồi thẳng lưng, mở miệng nói: “Trương Sùng Quang, chúng ta có thể ngừng chiến tranh lạnh có được không?”
Ngoại trừ không muốn để cho Miên Miên nhìn thấy, cô cũng rất mệt mỏi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!