Bây giờ cô không thế đoán được lòng của Trương Sùng Quang.
Dù cô bằng lòng chung sống hoà bình với cậu, nhưng cô cũng biết không tương lai của họ sẽ kết thúc ở đâu.
Cô chỉ có thế đi được đến đâu hay đến đó.
Lúc Hoắc Tây trở về biệt thự, người giúp việc trong nhà đang chuấn bị bữa tối, thấy cô về liền nói: “Bà chủ nghỉ ngơi một chút, đợi ông chủ về liền có thể ăn cơm!”
Hoắc Tây mua vé chuyến bay lúc 9 giờ tối.
Cô gật đầu, lúc lên lầu cô nghĩ, nếu Trương Sùng Quang trở về sớm thì có thế cùng nhau ăn bữa tối.
Hoắc Tây vào phòng đựng quần áo, lấy ra một cái vali nhỏ.
Lấy hai bộ quần áo và vật dụng hằng ngày, kéo khoá ra, lúc đứng dậy cô phát hiện một cái hộp nhỏ bên trong ngăn kéo, nhìn rất quen mắt, cô không khỏi cầm lên nhẹ nhàng mở ra.
Là nhẫn kim cương cô từng đeo.
Lúc bọn họ ngọt ngào hạnh phúc, Trương Sùng Quang tặng cô.
Cô nhớ kỹ lúc đó cô đeo lên, vui mừng biết bao.
Hoắc Tây nhớ kỹ cô đã từng yêu cậu bao nhiêu, lúc kết thúc lại qua loa bấy nhiêu, liền bỏ đi không một câu nào, thực ra không phải cô không cho cậu cơ hội, nhưng cậu lại lựa chọn giấu diếm.
Cô cũng sớm nói cho cậu biết, cô chính là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ.
Sáng hôm ấy nhìn thấy một màn đó, không những cả đời này cô khó quên, cũng không thế chịu được.
Vẻ mặt của Hoắc Tây trở nên lạnh nhạt, nhẹ nhàng đặt đồ về vị trí cũ… Phía sau truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, chính là của Trương Sùng Quang.
Cậu thấy cô thu gom hành lý, nhìn toàn thân cô mặc bộ quân áo đi bên ngoài.
Ngay lập tức, giọng nói lạnh như băng.
“Em lại muốn đi đáu?”
“Lại muốn rời đi không để lại một chữ sao? Chuẩn bị rời bỏ anh mấy năm nữa hả? Hoắc Tây, bây giờ em có chồng có con… em còn định đi đâu nữa?”
Hoắc Tây vừa quay người, thân thể liền bị cậu ôm gọn trong tay.
Cứ thế mà chống lên cửa tủ.
Hơi thở nóng bỏng của Trương Sùng Quang phả vào sau tai mỏng của cô, giọng cậu trầm thấp hỏi lại lần nữa: “Em muổn đi đâu? Đi tìm Bạch Khởi sao, em muốn bỏ đi với cậu ta, vứt bỏ anh với Miên Miên sao?”
Đầu Hoắc Tây có chút choáng váng, bản năng phản bác lại: “Không có! Tôi chỉ…”
Nhưng Trương Sùng Quang không nghe cô giải thích, cậu hung hăng hôn môi của cô, vội vàng lại thô lỗ, đồng thời còn vén váy cô lên, tuỳ ý xâm chiếm cơ thế của cô.
Không người phụ nữ nào sẽ thích trạng thái bị cưỡng ép.
Hoắc Tây cũng không ngoại lệ, tối hôm qua cậu làm cô cảm thấy rất không thoải mái, cô chống vai cậu phản kháng nhưng chỉ càng chọc giận Trương Sùng Quang, cậu ngước mắt lên, phiền muộn nói: “Không cho anh đụng vào phải
không? Hoắc Tây, bây giờ em chính là bà Trương, em không cho anh chạm vào thì chuẩn bị để cho ai chứ?”