“Vậy em quay về có thể nói rõ ràng với tôi, chứ không phải chọn cách quyến rũ tôi lên giường.”
Trương Sùng Quang đứng dậy.
Anh hơi nghiêng người, ngón tay thon dài khẽ giữ lấy cằm cô: “Bây giờ, đã muộn rồi!"
Anh nói xong thì lên lầu thay quần áo.
Quần áo thoải mái ở nhà đổi thành đồ vest cà vạt chỉnh chu, đặc biệt còn có cả ghim cài áo, trông rất trang trọng.
Chỉ là đi làm phẫu thuật khôi phục thôi, có cần long trọng vậy không?
Trương Sùng Quang đứng trên cầu thang, chú ý đến ánh mắt đánh giá của Hoắc Tây, anh từ trên cao nhìn cô, lạnh nhạt nói: “Em cũng thay đồ đi.”
Hoắc Tây cảm thấy quần áo của mình cũng khá ổn rồi.
Áo sơ mi trắng và váy dài đến đầu gối, trông rất chuyên nghiệp, buổi chiều cô còn có phiên tòa.
Trương Sùng Quang ngồi trên sô pha, ôm Miên Miên đến.
Miên Miên nghịch nghịch ghim cài áo của anh, cảm thấy hai viên kim cương lấp lánh rất đẹp. ụ
Một lúc sau, Trương Sùng Quang thờ ơ nói: “Quá bình thường
Đi bệnh viện, còn quan tâm bình thường hay không bình thường, lát nữa anh nên lo mình có đau hay không đi!
Hoắc Tây lên lầu thay đồ cũng có chút bực bội.
Nhưng đẩy cửa phòng ngủ chính ra, cô có chút ngây người, chỉ thấy trên giường có để sẵn một bộ quần áo sạch sẽ.
Một chiếc váy lông dê dài màu đỏ mềm mại.
Bên ngoài, phối với áo khoác mỏng màu đậm, bên cạnh còn có một đôi tất chân.
Chỉ tưởng tượng thôi cũng cảm thấy vô cùng nữ tính.
Đây là... Trương Sùng Quang chuẩn bị cho cô? Tại sao anh lại chuẩn bị bộ quần áo như vậy cho cô?
Hoắc Tây không hiểu.
Nhưng bây giờ cô xuống lầu hỏi, chắc chắn anh sẽ không chịu nói, lại nói còn có cả Miên Miên.
Hoắc Tây ngồi bên giường, ngón tay thon dài khẽ chạm vào những thứ này, cứ khiến cô nhớ đến vài chuyện quá khứ... Chuyện quá khứ của cô và Trương Sùng Quang.
Thực sự lúc đó, bọn họ rất tốt.
Nếu không phải Thẩm Thanh Liên xuất hiện trong cuộc đời anh, có lẽ bọn họ sẽ sống rất tốt, nhưng đời người chính là như vậy, luôn xảy ra những chuyện bất ngờ.
Đứng giữa bọn họ, không phải Thẩm Thanh Liên, mà là tình cảm.
Cô không biết đã ngồi bao lâu, bên ngoài có tiếng gõ cửa, là giọng điệu lạnh lùng thản nhiên của Trương Sùng Quang: “Xong chưa?”
“Sắp xong rồi!
Hoắc Tây định thần lại, sau đó cũng không đến phòng thay đồ mà đứng bên giường thay quần áo.
Quần áo rất hợp người, mặc lên trông rất đẹp.
Nhất là màu đỏ phối với mái tóc xoăn đã nhuộm lại màu trà, trông vô cùng nữ tính.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!