Dưới ánh đèn thủy tinh, Hoắc Tây khẽ rũ mắt.
Đã khá muộn rồi, cô cũng mệt, không muốn cãi nhau.
Cô lắc đầu: “Không có! Chỉ là do hành lý mang về ít thôi.”
Trương Sùng Quang nhìn cô chằm chằm.
Đột nhiên, anh đóng cảnh cửa sau lưng rồi đi về phía cô, từng bước đè cô lên †ủ quần áo.
Thân thể dán sát, anh cúi đầu. Hoắc Tây khế nghiêng mặt, cũng không phản kháng gì mạnh mẽ.
Trương Sùng Quang lại ngừng lại, anh khàn giọng nói: “Ngoan như vậy! Sợ từ chối tôi... Sợ tôi sẽ không làm chuyện kia với em sao?”
“Không phải!” Giọng Hoắc Tây có chút run rẩy.
Thật ra, rõ ràng tối hôm trước bọn họ đã từng làm, nhưng bây giờ đã khác. Tối đó cô có mục đích, lại uống một ít rượu, bỗng có dũng khí đã làm rồi.
Nhưng bây giờ, hai người đều tỉnh táo, cũng không kích động gì. Bên ngoài, thậm chí còn có đứa nhỏ của bọn họ cùng dưỡng dục. Mặt cô có hơi nóng.
Trương Sùng Quang chỉ cách cô khoảng chừng một lóng tay, anh nhìn chăm chằm bờ môi run rẩy của cô, thấp giọng hỏi: “Em đã nói với Bạch Khởi chưa?”
Hoắc Tây nâng mắt nhìn anh.
Trương Sùng Quang khẽ cười nhạt, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào vành tai đỏ như máu của cô: “Em ở cùng tôi, không cần xin phép cậu ta sao? Ít nhất, cũng là... Bạn trai hiện tại của em.”
Hai chữ bạn trai kia, anh nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Thật ra chuyện anh muốn hỏi, không chỉ những chuyện này.
Là đàn ông, thì đều sẽ để ý!
Hoắc Tây bình tĩnh lại, cô cười nhạt: “Không cần! Chuyện của bản thân tôi!”
Trương Sùng Quang gật đầu: “Cũng đúng!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!