Đương nhiên Hoắc Tây đã nhận được.
Trương Sùng Quang cố ý đúng không, rõ ràng chỉ cần chờ bốn tháng, chắc chắn anh sẽ chiến thắng, nhưng anh lại khởi tố vào lúc này, rõ ràng biết sẽ thất bại.
Anh muốn quấy rầy cô đúng không!
Anh nói cô đang quyến rũ anh, nhưng không phải hành vi hiện giờ của anh chính là cho cô cơ hội làm như vậy à?
Hoắc Tây không muốn sử dụng cơ hội này.
Trương Sùng Quang đã thay đổi, cô cảm thấy lúc này, nếu cô dâng tới cửa, dù không chết cũng sẽ mất một lớp da, có lẽ anh đang chờ cô nhỉ!
Thế nhưng cô lại có hơi sốt ruột. Bệnh của Miên Miên khiến cô không thể tốn mất vài năm để quyến rũ Trương Sùng Quang, nếu như một ngày nào đó anh có người trong lòng, đến lúc đó, liệu cô phải làm sao?
Trương Sùng Quang chờ cả nửa ngày nhưng vẫn không chờ được tin nhắn trả lời của Hoắc Tây.
Anh ném điện thoại vào trong tủ đựng đồ, khởi động xe, anh không biết mình nên đi đâu, cứ tùy ý mà đi, hơn nửa tiếng sau, anh phát hiện ra mình đã tới một khu nhà cũ.
Anh rất quen thuộc với nơi này.
Trương Sùng Quang dừng xe ở ven đường, chiếc xe sang trọng trị giá tám trăm vạn đậu ở đây quả thật rất rêu rao.
Những người đi tới đi lui đều không nhịn được quay đầu lại nhìn.
Trương Sùng Quang hạ kính xe xuống, một cánh tay cầm thuốc lá lên hút... chừng ba mươi phút sau, một đôi nam nữ đi từ con đường đối diện tới.
Bọn họ mặc đồ trắng bằng vải thô, trên gương mặt không còn sự tinh xảo như lúc trước nữa.
Đó chính là Lâm Tòng và Thẩm Thanh Liên. Dường như Lâm Tòng mới tan làm, đang đi dạo phố với Thẩm Thanh Liên, trong tay anh ta cầm một chiếc túi nhỏ màu xanh, hình như đó là sản phẩm trong
nước, có giá không tới bốn trăm năm mươi một chiếc.
Trước kia, những chiếc túi Thẩm Thanh Liên dùng đều có giá mấy ngàn, hơn chục ngàn, muốn mua thứ gì thì mua thứ đó.
Bây giờ, có lẽ bọn họ phải tiết kiệm cả tháng mới mua nổi một sản phẩm có giá vài trăm.
Trương Sùng Quang nghĩ, bọn họ thật thê thảm.
Thế nhưng tại sao trên mặt Lâm Tòng và Thẩm Thanh Liên lại không có chút thê thảm nào, ngược lại còn rất thỏa mãn... Anh khế a một tiếng, hai người vốn không nên ở bên cạnh nhau nhất vẫn đang ở cùng nhau.
Còn anh và Hoắc Tây đã không còn chút hi vọng nào.
Tại sao lại như vậy!
Anh nghĩ, đó là bởi vì Lâm Tòng và Thẩm Thanh Liên đã mất hết tất cả, bọn họ đều sống nương tựa lẫn nhau.
Đúng vậy, chỉ e những người chỉ có hai bàn tay trắng cũng không nhiều như vậy.