Trương Sùng Quang nói xong có vẻ như chuẩn bị ra ngoài.
Tuy mới chỉ nuôi có một thời gian ngắn, nhưng chú chó đốm nhỏ vẫn nhận ra anh, kêu gầm gừ muốn đi theo anh.
Nó nhảy trên người Miên Miên xuống và lủi đến bên cạnh Trương Sùng Quang.
Một tay Trương Sùng Quang bế nó lên và đưa ngón tay vuốt bộ lông của nó, và còn đưa lại Miên Miên.
Ánh mắt của anh mang quá nhiều sự dịu dàng: "Nuôi nó cho tốt nhé." Miên Miên nửa hiểu nửa không. Chỉ là cô bé cũng nói như một chú mèo con: "Cám ơn chú.”
Trương Sùng Quang nhìn khuôn mặt tròn trịa đó mà rất muốn nói với cô bé rằng, anh là bố chứ không phải chú gì đó đâu.
Nhưng hình ảnh Bạch Khởi và Hoắc Tây sánh vai cùng nhau khiến anh đau đớn.
Anh vội bước nhanh ra khỏi phòng ngủ.
Xuống lầu, khi định rời khỏi biệt thự, anh nhìn thấy trên bầu trời chỉ còn lại một chút bóng tịch dương.
Chân trời ánh lên ánh sáng vàng.
Đợi đến khi anh dừng bước lại, Trương Sùng Quang cảm thấy nhói đau ở vùng ngực, nhịp tim cũng đập nhanh hơn... Anh mò lấy một điếu thuốc màu trắng, ngón †ay run rẩy châm nó lên.
Ôn Noãn từ từ bước đến: "Sùng Quang."
Bà điềm đạm gọi anh, khi thấy rõ sắc mặt của anh thì không khỏi khuyên nhủ: "Không phải lần trước bác sĩ nói là phổi của con nên hút thuốc ít lại sao?"
Trương Sùng Quang cười nhạt: "Nhất thời con nhịn không được."
Nói như vậy nhưng anh vẫn dập tắt điếu thuốc.
Ôn Noãn đắn đo một lúc nhưng vẫn quyết định không nói gì thêm, chỉ căn dặn một vài chuyện trong cuộc sống, nói giống như tất cả các bậc cha mẹ bình thường trên đời.
Khóe mắt Trương Sùng Quang cay cay: "Mẹ, con biết rồi."
Ôn Noãn nhìn anh, sau cùng vẫn bước lên trước chỉnh sửa lại cổ áo cho anh: "Qua mấy ngày nữa đến ăn cơm."
Trương Sùng Quang đang định nói thì Hoắc Tây đi ra.
Ôn Noãn quay đầu lại nhìn thấy con gái, bà đoán bọn họ ắt có chuyện muốn nói.