Nói xong cô quay người mở cửa ra.
Ba người bất ngờ nhìn nhau. Hoắc Tây không nhìn Bạch Khởi mà trực tiếp bỏ đi để lại hai người đàn ông.
Thế mà Bạch Khởi rất có phong độ: "Anh Sùng Quang, anh và Hoắc Tây đang... nhớ về tuổi thơ sao?"
Trương Sùng Quang cười nhạt: "Gần như thế, cảm giác không tệ." Lúc rời đi, anh khẽ chạm vào vai Bạch Khởi. Mang một chút khiêu khích.
Bạch Khởi cụp mắt xuống cười với dáng vẻ không quan tâm, nhưng đợi Trương Sùng Quan đi khỏi thì nụ cười của cậu ta nhạt dần.
Là thật sự không quan tâm sao? Sao có thể chứ.
Cậu ta ước có một cơ thể tốt, nếu như vậy thì vừa rồi cậu ta đã điên cuồng tung cửa cắt ngang bọn họ, chứ không phải mặc kệ.
Cậu ta không muốn Hoắc Tây lên giường với Trương Sùng Quang.
Cậu ta càng không muốn nghĩ rằng, nếu như một lần không được thì lại thêm lần nữa.
Làm đi làm lại những chuyện giữa nam nữ.
Không chỉ là tính chiếm hữu của đàn ông, mà còn là nỗi xót xa của cậu ta đối với Hoắc Tây, cậu ta đoán trong lòng Hoắc Tây vẫn còn sự tồn tại của Trương Sùng Quang, nhưng cô cũng chẳng muốn làm gì với cậu cả
Khi trái tim của phụ nữ chết đi thì cơ thể cũng chết theo.
Đâu còn có thể có khát vọng nữa chứ.
Bạch Khởi mở toang cánh cửa chậm rãi đi vào, lần đầu tiên cậu ta đến đây.
Cậu ta rất ngưỡng mộ Trương Sùng Quang, cậu ta ngưỡng mộ người đó lớn lên cùng với Hoắc Tây, có thể ngủ trên cùng một chiếc giường nhỏ, đã từng có được toàn bộ tình cảm của Hoắc Tây
Cậu ta chỉ thua về mặt thời gian, chỉ là thời gian, chỉ là trình tự trước sau.
Bạch Khởi chưa bao giờ yêu ai.
Cậu ta chỉ biết mình thích Hoắc Tây, muốn chiếm hữu cô, giữ cô bên cạnh mãi mãi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!