Lục Huân đỏ mặt, quên cả thở.
Một lúc lâu sau cô ấy mới thốt ra một câu: “Bác sĩ nói lúc mang thai không thể xằng bậy!”
Lục Thước vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, giọng nói hơi khàn: “Anh đã hỏi bác sĩ rồi, bác sĩ nói sau ba tháng chỉ cần nhẹ nhàng một chút sẽ không sao!”
Lục Huân cắn môi: “Anh còn hỏi bác sĩ mấy chuyện này à!”
Lục Thước không đáp mà chỉ nhìn cô, Lục Huân mất tự nhiên quay mặt sang chỗ khác.
Lục Thước cười rồi khởi động xe.
Cũng không phải đi về nhà, mà là đi về phía một khách sạn năm sao gần đó, năm phút sau đã dừng ở bãi đỗ xe.
Lục Huân không chịu đi. Ban ngày ban mặt ở khách sạn khiến cô thấy hơi áp lực.
Lục Thước lại rất tự nhiên cởi dây an toàn, nhỏ giọng nói: “Bốn giờ chiều anh còn có hội nghị về an toàn! Chúng ta tranh thủ làm hai lần!”
Lục Huân nhịn không được, nhỏ giọng mắng cậu: “Anh... anh là cái đồ dâm dê”
Mấy từ chửi mắng này đối với Lục Thước mà nói, hoàn toàn không xi nhê gì.
Cậu kéo vợ đến quầy lễ tân đặt một căn phòng, trong thang máy Lục Huân đang tức giận.
Cô nhỏ giọng nói: “Anh làm như vậy cũng sẽ không sảng khoái đâu!”
Lục Thước thấy đáng yêu nên nhéo mặt cô.
Có thể là vì mang thai nên làn da Lục Huân mịn màng hơn so với trước kia một chút, sờ rất đã. Những đêm không thể chạm vào cô, Lục Thước cũng chỉ có thể sờ cho qua cơn nghiện!
Trong nháy mắt, thang máy đã lên tới tầng cao nhất.
Lục Huân còn đang tức giận, đi phía trước.
Cô đang mang thai nên đi đường hơi đong đưa, giống như một con chim cánh cụt nhỏ, rất dễ thương.
Lục Thước đi theo phía sau. Lúc Lục Huân không nhìn thấy, hai mắt cậu dịu dàng đến khó tin!
Thẻ phòng ở trong tay Lục Huân, cô hơi cáu kính quẹt thẻ, vừa định quay đầu nhìn Lục Thước thì ngây dại.
Trong phòng đã được trang trí tỉ mỉ. Trên thảm xếp đầy thỏ con trắng như tuyết, vừa trắng vừa bông xù mềm mại. Tổng cộng có ít nhất vài trăm con!
Trên chiếc giường trắng tinh, trải đầy hoa hồng, còn có một cái hộp rất lớn được gói tỉ mỉ.
Lục Huân vịn khung cửa xoay người lại. Cô nhìn Lục Thước: “Anh chuẩn bị ư? Sao anh không nói cho em biết!” Giọng nói của cô rất nhỏ nhẹ, giống như những con thỏ nhỏ này, Lục Thước sờ đầu cô: “Em thích không? Hôm nay là kỷ niệm hai năm chúng mình quen nhau.” Lục Huân đương nhiên thích. So với những món quà giá trị xa xỉ trên giường, cô thích những con thỏ nhỏ này hơn, cô nhặt lên một con yêu thích không thôi: “Cái này làm sao mang về