Mặc dù không cãi nhau, nhưng cũng không quá vui vẻ.
Một lát sau, Hoắc Tây tỉnh táo lại: “Em vào phòng sách ngồi một lát!”
Thân thể mới vừa di chuyển, cổ tay đã bị người ta nắm.
Trương Sùng Quang nhìn cô chăm chú, giọng nói hơi trâm thấp: “Hoắc Tây!”
Hoắc Tây vỗ vỗ tay cậu: “Chúng ta bình tĩnh suy nghĩ một chút, em không muốn cãi nhau với anh, cũng không có muốn buông bỏ anh.”
Cậu yên lòng.
Nhưng cậu vẫn nói khế: “Không được hút thuốc!”
Hoắc Tây giật mình, cô cũng không muốn hút, nhưng cậu nói câu này khiến cô nhớ tới: “Thực ra cũng sẽ không có con, có hút hay không cũng không ảnh hưởng gì.
Nhưng vì không muốn tổn thương tình cảm nên không nói ra.
Cô đi vào phòng sách, đóng cửa lại rồi tựa lưng vào cánh cửa.
Những cái vuốt ve an ủi tối hôm qua, lúc này không còn sót lại chút gì, trong lòng cô chỉ còn lại sự mờ mịt và lúng túng.
Hoắc Tây để ý Trương Sùng Quang.
Việc muốn có con, có lẽ cũng do cô nhất thời xúc động, nhưng những thứ này dù sao sau này cũng phải nghĩ đến.
Cậu nói nhận nuôi đứa bé, cô không muốn.
Trong nhà nhiều em trai em gái như vậy, sinh bọn nhỏ cũng có thể yêu thương, cần gì phải đi nhận nuôi chứ?
Hoắc Tây vẫn chưa sẵn sàng cho việc này. Cô không có quá nhiều tình yêu có thể chia cho người khác, nhưng cô để ý Trương Sùng Quang... Chuyện này rất khó thích ứng, luôn phải có người thỏa hiệp
và nhượng bộ.
Hoắc Tây tựa vào sô pha, lẳng lặng nhìn chăm chú cảnh đêm bên ngoài cửa sổ sát đất.
Hình như từ khi sinh ra cái gì cô cũng có, vẻ bề ngoài xuất sắc, có tài sản mà người thường không thể với tới, nhưng người bên ngoài lại không biết, cùng là con cái của nhà họ Hoắc, nhưng Doãn Tư và Hoắc Kiều thuận lợi hơn cô nhiều.
Cô rũ ánh mắt xuống, nhìn chăm chú vào phần bụng bằng phẳng của mình.
Cô ngay cả... quyền tự do sinh con cũng không có.
Không thể trách Trương Sùng Quang.
Nhưng cô vẫn cảm thấy ngột ngạt khó chịu!
Hoắc Tây muốn đốt điếu thuốc lá, dù không hút thì ngửi mùi thuốc lá cũng tốt, nhưng cuối cùng cô vẫn nhịn, Trương Sùng Quang không thích cô hút thuốc, trên phương diện tình cảm Hoắc Tây bằng lòng nhượng bộ một chút.
Có lẽ về chuyện đứa nhỏ, sau này hãng nói!
Hoắc Tây biết mình là một người rất có nguyên tắc, không dễ dàng nhượng bộ, nhưng cô lại vô cùng khoan dung đối với Trương Sùng Quang , cũng không phải hoàn toàn vì tình yêu, giống như lời mẹ cô nói đã nói, ngoài tình yêu ra giữa họ còn có tình thân.
Hoắc Tây ở trong phòng sách chỉ khoảng nửa tiếng.
Lúc trở về phòng ngủ, Trương Sùng Quang còn chưa tắm rửa, cậu ngồi trên sô pha hút thuốc.
Nhìn thấy Hoäc Tây, cậu sửng sốt. Cậu không ngờ cô lại ra ngoài nhanh như vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!