"Không có gì! Chỉ là nuốn ôm em thôi!"
Cậu cúi đầu hôn lên tóc cô, giọng nói còn dịu dàng hơn trước: “Hoắc Tây, anh rất vui được gặp eml”
"Chỉ vui thôi à?"
"Không! Còn hơn cả vui nữa!"
Hoắc Tây dụi mặt vào hõm cổ cậu, hai cánh tay thon dài ôm lấy eo cậu. Hai người cứ thế ôm nhau trong màn đêm dịu dàng, một lúc lâu sau cô mới nhẹ giọng nói: “Trương Sùng Quang, người em hôi lắm, anh để em đi tắm có được không?”
Cậu cúi đầu, áp môi mình vào tai cô.
"Hoắc Tây, anh tắm giúp em được không?”
"Lúc nhỏ anh thấy em tắm giúp Hoäc Kiều, em nói Hoắc Kiều là em bé! Nhưng anh thấy em còn giống hơn... Anh tắm giúp em nhé?"
Hoắc Tây trừng mắt nhìn cậu: "Trương Sùng Quang, anh thật biến thái!"
Cô thực sự không có gu nặng đến vậy, bèn đẩy cậu ra rồi thản nhiên đi vào phòng tắm.
Trương Sùng Quang mỉm cười.
Thực ra cậu không biến thái, những ý nghĩ này không nảy sinh với bất kỳ ai khác, chỉ với Hoắc Tây mà thôi.
Cậu đang định hút một điếu thuốc thì Lâm Tòng gửi cho cậu một tin nhắn Zalo: [Thẩm Thanh Liên nghĩ quẩn trong lòng rạch cổ tay rồi, cậu trốn hoặc nghĩ cách đi]
Trương Sùng Quang xem một hồi lâu rồi trả lời: [Không liên quan gì đến tôi!] Bên kia, Lâm Tòng cười nhạt: Thật tàn nhẫn!
Thảo nào mấy năm gần đây việc kinh doanh của Trương Sùng Quang tốt hơn anh ta. Đàn ông mà, vẫn phải tàn nhẫn một chút.
Thẩm Thanh Liên đang đợi người đến an ủi thì nghe y tá nói anh Lâm không đến, anh Trương cũng không đến, thế rút kim treo ra, đấm vào bụng mình như điên: “Đều tại mày! Đều tại mày! Nếu không có mày thì tao đã không trở thành kẻ khiến người ta chán ghét, cũng sẽ không bị bọn họ đá tới đá lui như trái banh. Tại sao mày lại đến thế giới này, mày đến để đòi nợ, để hại tao đúng không?"
Các y tá ghìm cô ta lại: “Cô Thẩm, cô như vậy sẽ bị sảy thai đấy ạ.”
"Sảy thai cũng tốt! Dù sao cũng không có ai muốn nói!"
Thẩm Thanh Liên thở dốc. Cô ta không hiểu, lúc đầu cô ta cũng rất được săn đón, có bao nhiêu người muốn kết hôn với cô ta, nhưng sao đến giờ những người
này lại trốn mất dạng rồi!
Tại sao tất cả đều tốt với Hoắc Tây như vậy?
Hoắc Tây từ phòng tắm đi ra, thay một chiếc váy dài có dây đen, dáng cao chân dài, cánh tay thon gầy, mái tóc dài trông có vẻ lười biếng.
Trương Sùng Quang đang dựa vào cửa sổ hút thuốc. Nghe thấy tiếng bước chân thì cậu quay đầu lại, rồi chợt thấy ngạt thở. Hoắc Tây hiếm khi ăn mặc như thế này.
Cậu không muốn để cô ăn mặc như thế này ra ngoài nên gọi cô lại, khẽ sờ hai cái vào vai cô: “Đổi bộ khác đi!”
Hoắc Tây ngửi thấy mùi khói thuốc lá trên người cậu.
Cô ôm cổ cậu: “Tổng Giám đốc Trương tới từ thời nhà Thanh à?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!