Ông ấy vốn muốn trách mắng lần nữa, nhưng dù sao cũng là con trai của mình, mấy năm nay cuộc sống của anh ta cũng không như ý, cuối cùng ông ấy cũng không nỡ mắng, chỉ than khẽ: “Lâm Tòng, bố và mẹ anh chỉ vì muốn tốt cho anh thôi! Cho dù đối phương xuất thân hơi kém, cửa nhỏ nhà nghèo cũng không sao, quan trọng là nhân phẩm không có vấn đề gì và thật lòng với anh. Nhưng Thẩm Thanh Liên là kiểu chẳng được cái nào cả! Anh còn muốn ở bên cạnh cô ta, bố và mẹ anh có nhắm mắt cũng không an lòng!”
Cổ họng Lâm Tòng hơi nghẹn lại.
Một lúc sau, anh ta nhẹ nhàng quỳ xuống, xúc động nói: "Bố, con xin lỗi! Con đã nói rõ với cô ta rồi, sau này con sẽ không quan tâm đến cô ta nữa!"
Bố Lâm thở dài: “Hy vọng con thật sự nhìn thấu cô ta!”
Lâm Tòng không nói gì.
Bấy giờ đêm đã khuya, anh ta ra ngoài mua đồ ăn, khi quay lại bệnh viện thì y tá đã đợi anh ta ở ngoài phòng bệnh, nhìn thấy anh ta bèn lo lắng nói: 'Anh Lâm đúng không? Cô Thẩm nghĩ quẩn trong lòng rạch cổ tay rồi. Cô ấy muốn gặp anhl”
Lâm Tòng hơi sửng sốt.
Một lúc sau, anh ta mới khẽ nói: “Tôi không có liên quan gì đến cô ta nữa! Tìm nhầm người rồi!”
Y tá lo lắng: "Anh là chồng cũ của cô ấy đúng không? Cô ấy hiện đang mang thai đứa con của anh. Dù không còn là vợ chồng nữa thì anh cũng nên chịu trách nhiệm của người làm bố mới đúng chứ!"
Lâm Tòng quýnh đến đỏ mắt: “Ai nói với cô nó là con tôi?”
Giọng cô y tá nhỏ đi: “Là cô Thẩm nói, cô ấy nói đó là kết tinh tình yêu của hai người!”
Lâm Tòng cố hết sức đè nén cảm xúc, chỉ chốc lát sau, giọng nói anh ta trở nên khàn đặc vô cùng: "Tôi và cô ta chẳng có tình yêu gì, chỉ có lợi dụng và lừa dối, cô hiểu không? Cô không biết gì cả! Cút cho tôi! Sau này đừng tới tìm tôi vì chuyện của cô ta nữa!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của y tá lúc đỏ lúc trẳng.
Cô ta tức giận bỏ đi, tâm trạng Lâm Tòng không tốt, đến cuối hành lang hút một điếu thuốc rồi mới trở về phòng bệnh...
Lúc này, anh ta quyết tâm muốn vạch rõ ranh giới với Thẩm Thanh Liên!
Hoắc Tây theo Trương Sùng Quang trở về phòng.
Vừa vào cửa, cậu cởi cúc áo khoác, nhẹ nhàng đặt lên ghế sô pha, quay người muốn nói gì đó với Hoắc Tây, có lẽ là giải thích.
Song Hoäc Tây lại nhẹ nhàng nói: “Người có mùi rồi, em đi tắm cái đã... Lát nữa chúng ta ra ngoài ăn đồ Nhật nhé? Bên bờ sông có một dãy nhà hàng đồ ăn Nhật, em thấy không tệ đâu!”
Trương Sùng Quang không nói gì.
Lông mày cậu thậm chí còn hơi cau lại, Hoắc Tây bước tới khế khàng vuốt ve, nhỏ giọng nói: "Chỉ là lời nói nhảm nhí của kẻ nhàn rỗi mà thôi, Tổng Giám đốc Trương của chúng ta không phải là người nhỏ mọn như vậy đâu nhỉ?"
Bấy giờ cậu mới lên tiếng: "Em không tức giận sao?” “Có gì mà phải tức giận?”
Hoắc Tây cười: “Em luôn xử sự công bằng trong mọi chuyện mài! Nếu anh làm sai thì em sẽ tức giận với anh, nhưng chuyện này hoàn toàn là chuyện giữa Lâm Tòng và Thẩm Thanh Liên, em cần gì phải ôm đồm nhiều việc như vậy! Dùng việc của người khác đi dẫn vặt bản thân, Tổng Giám đốc Trương, như vậy trông rất ngu ngốc!”