Hoắc Tây không thèm quan tâm đến anh ta, hiện giờ cô chỉ muốn trở về khách sạn rồi tẩy sạch cái mùi nước hoa trên người đi thôi.
Cô hỏi Lâm Tòng: “Nếu anh cho rằng đứa bé là của Trương Sùng Quang thì anh đi mà gặp cậu ấy đi, chứ anh tìm tôi làm quái gì? Tôi và Trương Sùng Quang đã kết hôn đâu? Oan có đầu, nợ có chủ chứ! Nhưng mà nếu như tôi là vợ của Trương Sùng Quang, vậy thì Thẩm Thanh Liên lại là như thế nào đây? Chuyện này không cần tôi phải nhắc chứ, Lâm Tòng?”
Lâm Tòng không biết phải nói gì. Lý đã không thể làm rõ, anh ta đành phải níu lấy chữ tình.
Anh ta nhìn vào ánh mắt Hoäc Tây, giọng điệu ẩn chứa sự van xin: “Hai người vẫn chưa kết hôn mà phải không? Em không thể thương hại đứa bé, cho nó một gia đình hoàn chỉnh sao?”
Hoắc Tây không thể tin vào tai mình, anh ta vừa mới nói gì vậy? Ánh mắt cô nhìn Lâm Tòng tựa như đang nhìn một kẻ điên.
Lâm Tòng bị cô nhìn chòng chọc đã bắt đầu thấy sượng, gượng cười: “Hoắc Tây à, rời bỏ Trương Sùng Quang rồi em muốn loại đàn ông nào mà chẳng được, nhưng Thẩm Thanh Liên lại khác, cô ấy chỉ có mỗi Trương Sùng Quang mà thôi!”
Hoắc Tây nở nụ cười châm chọc: “Hừ, chẳng phải anh là chồng cũ của cô ta sao?”
Lâm Tòng cứng người.
Lúc này, Trương Sùng Quang tình cờ từ bên ngoài trở về thì nhìn thấy Hoắc Tây và Lâm Tòng đang dây dưa ở trong sảnh khách sạn, cậu cau mày.
“Có chuyện gì thế?”
Cậu kéo Hoắc Tây đến bên mình, ánh mắt đối địch với Lâm Tòng: “Muốn nói gì cứ gặp tôi, tìm Hoắc Tây làm gì?”
Trước sảnh khách sạn người đến người đi, ba người bọn họ tuấn nam mỹ nữ vô cùng thu hút sự chú ý.
Lâm Tòng nhìn hình ảnh Trương Sùng Quang và Hoắc Tây đứng cạnh nhau, ngoại trừ cảm thấy thương cho Thẩm Thanh Liên thì lòng của anh ta còn có một cảm xúc kỳ lạ, hình ảnh trước mặt cực kỳ chói mắt. Rõ ràng là hai người bọn họ đã chia tay, anh ta và Thẩm Thanh Liên cũng đã ly hôn, đáng ra...anh ta vẫn còn cơ hội.
Lâm Tòng cất đi cảm xúc trong đôi mắt, nói với Trương Sùng Quang: “Thẩm Thanh Liên đã có thai, đứa bé là con của cậu!”
Trương Sùng Quang cười khinh bỉ, nói: “Cô ta nói với cậu thế hả?” Lửa giận trong Lâm Tòng nổi lên.
Thẩm Thanh Liên thì yếu ớt nằm ở bệnh viện, đứa bé còn không biết có giữ được hay không vậy mà Trương Sùng Quang còn có tâm trí ở đây anh anh em em với Hoắc Tây! Tim của cậu là sắt đá hay sao? Cho dù có phải dùng đến biện pháp nào anh ta nhất quyết phải đưa cho được Trương Sùng Quang đến bệnh viện với Thẩm Thanh Liên!
Lâm Tòng vừa muốn mở miệng lên tiếng thì Trương Sùng Quang đã nói: “Đứa bé là kết quả của đêm hôm đó, người bị kết án kia mới là bố của đứa bé! Lâm Tòng, tôi nghĩ cậu phải biết rõ lý do Thẩm Thanh Liên một mực giữ lại đứa bé này chứ! Nhưng tôi không hiểu, chẳng lẽ tình cảm bao nhiêu năm nay của chúng ta lại không bằng một câu nói của Thẩm Thanh Liên hay sao? Hoặc là cậu có bao giờ ngẫm lại tình cảm của cậu đối với cô ta chưa?”
Những lời của Trương Sùng Quang tựa như sét đánh ngang tai, Lâm Tòng sững sờ, đứng ngơ ngác hồi lâu chưa hoàn hồn lại.
Trương Sùng Quang bên này đã ôm Hoắc Tây đi vào thang máy.
Lâm Tòng đứng một mình, lẩm bẩm: “Không phải con của Trương Sùng Quang, vậy thì tại sao Thẩm Thanh Liên lại nói dối?”
Lâm Tòng vội vàng chạy tới bệnh viện. Khu VỊP yên tĩnh do anh ta đặc biệt sắp xếp cho Thẩm Thanh Liên, bên trong được trang trí màu hồng nhạt ấm áp khiến người ta thoải mái vô cùng.
Lúc này Thẩm Thanh Liên đang ngồi trên giường, một tay xoa lấy bụng còn một tay cầm một cuốn sách giáo dục tiền sản, truyền cho thai nhi những tri thức đầu tiên.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!