Trương Sùng Quang lại không thể đứng ở tầng dưới, nhìn cô một hồi lâu, Hoắc Tây đá cậu một cước: “Không phải là cậu muốn làm bữa ăn khuya à?”
Lúc này Trương Sùng Quang mới xuống lầu.
Mười lăm phút sau, cậu bưng một cái khay lên, đặt một bát mì trứng gà. Mì Kim Tỉ Nam, cho hai quả trứng gà, còn thêm mấy cọng rau xanh nhỏ. Bán chạy lắm!
Hoắc Tây bưng lên ngửi, nhỏ giọng hỏi cậu: “Thật sự là cậu làm? Trương Sùng Quang, cậu học lúc nào vậy?”
Trương Sùng Quang bảo cô mau ăn. Chờ cô nhẹ nhàng vén tóc ra, miệng nhỏ nhã nhặn ăn mì.
Cậu ở bên cạnh cô nhẹ nhàng nói: “Thỉnh thoảng ban đêm đói bụng, lại ngại gọi người ta dậy, nên tự mình học làm!”
Hoắc Tây gật đầu: “Trương Sùng Quang, cậu thật giỏi!”
Biểu tình của cậu thay đổi, sau đó lại mím môi dưới, cuối cùng không nói gì.
Hoắc Tây cảm thấy cậu nấu mì rất ngon, ăn sạch một bán, lúc buông bát xuống thì lưu luyến nói: “Sau này vợ của cậu thật có phúc!”
Trương Sùng Quang cúi đầu nhìn cô.
Hoắc Tây vội vàng cầm lấy bút, giả bộ muốn làm bài tập, chỉ là mới động bút, hai lông mày của cô nhẹ nhàng nhíu lại, tay cũng ôm bụng nhỏ.
“Có chuyện gì vậy?”
Trương Sùng Quang hỏi cô, lớn lên cùng nhau sẽ không có ràng buộc, bàn tay sờ qua.
Cơ thể Hoäc Tây hơi cứng đờ.
Nhưng cô không né tránh, ngược lại dựa vào vai cậu, nhỏ giọng nói: “Lại chảy máu rồi!”
Trương Sùng Quang nghiêng đầu nhìn cô.
Bầu không khí thật sự vi diệu, một lúc lâu, cậu khom lưng ôm cô lên giường nằm.
Hoắc Tây ngồi dậy: “Tôi còn làm bài tập mài” “Anh viết giúp em.”
Trương Sùng Quang nói xong, ngồi xuống trước bàn học của cô, sườn mặt thiếu niên sạch sẽ, không đến nửa giờ cậu đã giải quyết xong bài tập của cô.
Lúc cậu muốn trở về phòng, Hoäc Tây bắt đầu làm nững: “Trương Sùng Quang, cậu kể chuyện cho tôi nghe được không?”
Họ lớn lên cùng nhau. Thật ra thỉnh thoảng ngủ cùng nhau, cô cũng không cảm thấy có gì.
Trương Sùng Quang lại đỏ mặt đến tận tai, cuối cùng lại chạy trối chết...
Trương Sùng Quang bế Hoắc Tây vào trong thang máy.
Mặt cô tựa vào vai cậu, dựa rất gần, ước chừng đều nhớ tới chuyện cũ nên hai người không mở miệng.
Con số màu đỏ trên vách thang máy, từng chút từng chút hướng lên trên.
Mãi cho đến tầng cao nhất, cậu muốn đi ra ngoài, Hoắc Tây nhẹ nhàng kéo cánh tay cậu lại.