Hoắc Doãn Tư mới dạy dỗ tiểu Hoắc Kiều xong, cũng muốn hút hai điếu thuốc.
Thế là Trương Sùng Quang ở lại.
Khi đàn ông đứng hút thuốc với nhau, thường rất ít nói, đặc biệt là một người kiêu ngạo một người giả vờ nghiêm túc.
Cuối cùng vẫn là Hoắc Doãn Tư chịu không được mở miệng nói: “Thu phục được bố mẹ rồi, bước tiếp theo là thu phục chị tôi sao?”
Trương Sùng Quang kẹp điếu thuốc lá giữa hai ngón tay thon dài.
Cậu chậm rãi thả ra một vòng khói, thong thả nói: “Chị của cậu gì chứ! Hoắc Tây cũng là em gái tôi.”
Hoắc Doãn Tư cười lạnh: “Tôi chưa từng thấy ai lại ra tay với em gái!”
Vào những lúc quan trọng, da mặt Trương Sùng Quang cũng rất dày, cậu dập điếu thuốc rồi mỉm cười: “Không kìm lòng được! Đúng rồi Doãn Tư, sau này em, có thể gọi anh một tiếng anh rể, gọi anh trai cũng được.”
Cậu khẽ nháy mắt: “Anh cũng có thể cho em tiền tiêu vặt.”
Hoắc Doãn Tư khẽ cười!
Trương Sùng Quang trở về phòng ngủ của mình, đợi một lúc lại lên lầu ba, nơi có phòng ngủ của Hoắc Tây.
Tiểu Hoắc Kiều đang quấn quýt với Hoắc Tây.
Nhìn thấy Trương Sùng Quang đi tới, cô bé bò từ trên giường xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ: “Anh Sùng Quang, tối nay anh muốn ngủ ở đây à?”
Trương Sùng Quang ừ một tiếng: “Đúng! Tối nay anh ngủ ở đây.” Tiểu Hoäc Kiều lại nhìn Hoắc Tây.
Cũng may Hoắc Tây tu vi cao, nên bị nhìn chằm chằm như vậy vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, Tiểu Hoắc Kiều kêu một tiếng: “Vậy em về phòng đây!”
Cô bé chạy rất nhanh về phòng. Hoắc Tây tựa vào đầu giường, tay chân thon dài. Cô thản nhiên lật xem tạp chí, “Tối nay trông anh rất khác.”
Trương Sùng Quang lại có ý nói với cô: “Bình thường Hoắc Kiều cứ quấn quít lấy em như vậy sao?”
Hoắc Tây tuy khá lạnh nhạt với mọi người, nhưng lại rất tốt với em gái, Tiểu Lục U, Lục Huân, còn có Hoắc Kiều đều thích quấn quýt bên cạnh cô.
Cậu có chút ghen tị.
Hoắc Tây biết cậu đang nghĩ gì, mỉm cười: “Hôm nay anh làm sao vậy?”
Trương Sùng Quang nghiêng người, hôn cô.
Hoắc Tây không muốn làm ở nhà, nhu cầu của Trương Sùng Quang quá cao, một khi đã làm nhất định sẽ phát ra tiếng động, dù cách âm tốt đến đâu cũng không có tác dụng.
Cô cũng không muốn ngày mai bị mọi người nhìn chằm chằm.
Cô chống vai cậu: “Anh muốn ngủ ở đây cũng được, nhưng phải nghiêm túc một chút.”
Trương Sùng Quang thật sự cũng không có ý đó.
Cậu đêm nay có chút vui vẻ, chỉ muốn nhẹ nhàng hôn cô, ôm cô.
Cậu thậm chí còn thầm nghĩ rằng, nếu cậu làm con của chú Hoắc, vậy chính là anh trai của Hoắc Tây rồi. Chỉ cần nghĩ đêm những đêm Hoắc Tây nằm dưới cơ thể mình, cậu lại cảm thấy nóng rực.
Hoắc Tây tắt đèn đi.
Bọn họ ôm nhau trên giường, cô mò mẫm tìm kiếm môi cậu, thì thâm: “Để em đoán xem, có phải anh đã làm hòa với bố rồi không?”
Trương Sùng Quang mỉm cười nhẹ nhàng: “Giữa chúng ta gọi là làm hòa, còn giữa anh và... bố, phải gọi là hóa giải hiềm khích lúc trước!”
“Chúng ta đã làm hòa chưa?”
Trương Sùng Quang ôm cô vào lòng, áp mặt vào má cô, khẽ nói: “Anh nghĩa là đã làm hòa rồi! Bằng không, em nhìn thấy những tài liệu đó, chẳng phải cũng không nổi giận với anh sao?”
Hoắc Tây không nhịn được cắn vào vai cậu một cái.
Đúng là nham hiểm, cố ý tắt điện thoại của cô, cố ý để cô vào thư phòng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!