Dưới chân đã có bốn năm đầu thuốc rồi, rõ ràng là anh ta đến tìm cô.
Hoắc Tây đi đến mở xe ném túi đựng giấy tờ vào bên trong, cô hờ hững hỏi: “Tìm tôi có việc sao?”
Ánh mắt Lâm Tòng có chút thâm.
Anh ta cũng không thân với Hoắc Tây, nhưng cha chú lại có mấy phần giao tình.
Anh ta gật đầu: “Đúng, tìm cô có chút việc.”
Hoắc Tây chỉ vào quán cà phê đối diện: “Vào đó nói đi.”
Mấy phút sau cô khuấy cà phê chờ Lâm Tòng lên tiếng.
Lâm Tòng nhẹ nhàng nói: “Cô biết mấy phần về chuyện của Thấm Thanh Liên?”
Hoắc Tây nhìn anh ta.
Lâm Tòng cười cay đắng: “Tuy tôi có kết hôn với cô ấy vài năm, nhưng trong lòng cô ấy luôn chứa Sùng Quang, Hoắc Tây, cô có mọi thứ, tôi
nghĩ chỉ cần cô muốn thì đàn ông xuất sắc như thế nào thì cô cũng có thế tìm được, chi bằng…”
“Chi bằng nhường Trương Sùng Quang cho cô ta sao?
Hoắc Tây hỏi.
Lâm Tòng cúi đầu uống cà phê có chút đau khổ.
Hoắc tây mỉm cười: “Lâm Tòng, anh thật hào phóng, Thấm Thanh Liên là vợ của anh, vậy mà anh đi tìm chồng cho cô ta sao? Chỉ có điều có thể anh sai rồi, Trương Sùng Quang không phải là đồ vật của tôi, tôi cũng không làm chủ cho anh ấy được.”
Lâm Tòng định nói thì Hoắc Tây cắt ngang lời anh ta.
“Lúc còn nhỏ tôi cũng đã từng cảm thấy Trương Sùng Quang là của tôi.”
“Nhưng rõ ràng là hiếu lầm, anh ấy ra đi… nhiều năm sau anh ấy quay lại tìm tôi, cũng không phải vì anh ấy là của tôi, mà là anh ấy có muốn đoạn tình cảm này hay không thôi.”
Lâm Tòng ngây người, anh ta bất giác hỏi: “Giữa cô và cậu ta…”
Hoắc Tây khẽ cười: “Không có gì để nói.”
vẫn chưa uống hết ly cà phê cô đã đứng dậy, trước khi đi cô còn nói: “Lâm Tòng, nếu ôm chuyện quá nhiều, không những làm hại người đó cũng sẽ làm hại chính mình, thật ra sự hy sinh của anh trong mắt người khác không đáng một xu.”
Hoắc Tây rời đi.
Lâm Tòng ngồi đó chầm chậm uống xong cà phê.
Anh ta nghĩ, Hoắc Tây sáng suốt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!