Nhưng bây giờ, cô lại hơi ngưỡng mộ.
Mang thai vui vẻ như vậy, tình cảm chắc chắn rất tốt!
Hoắc Tây đang muốn rời đi lại gặp được người quen, là Lục Huân.
Lục Huân đi ra một mình.
Thật ra cô ấy chỉ nhỏ hơn Hoắc Tây một hai tuổi nhưng cô ấy ăn mặc cứ như học sinh cấp ba vậy, chiếc quần yếm màu vàng làm lộ ra dáng người nhỏ bé, cô ấy đang ở trong cửa hàng tỉ mỉ chọn đồ cho con.
Hoắc Tây đi vào: “Tiểu Huân?”
Lục Huân rất kinh ngạc: “Chị Hoắc Tây?”
Hoắc Tây cầm lấy con vịt nhỏ cô ấy đang xem, bóp hai lần, con vịt nhỏ này phát ra tiếng quạc quạc rất đáng yêu.
“Thích không? chị mua cho em nhé?”
Khuôn mặt Lục Huân đỏ ửng: “Nếu thả vào bồn tắm chắc chắn sẽ rất vui.”
Hoắc Tây nhìn kỹ cô ấy, nghĩ hơn nửa ngày, bình thường đúng là không nhìn ra.
Nhất định là do tên biến thái Lục Thước kia dạy dỗ.
Cô cũng thấy con vịt nhỏ hay ho nên mua liền bốn con, ném hai con vào trong xe của mình.
Cô rảnh rỗi không có việc gì nên đi ăn với Lục Huân, lại đưa cô ấy về căn hộ.
Lúc đi lên xe, một người đàn ông trung niên đứng cạnh xe cô, lén lút hết nhìn trái lại nhìn phải.
Hoắc Tây cau mày: “ông tìm ai?”
Nhưng khi cô nhìn rõ, cô giật mình, đây lại là bố của Trương Sùng Quang.
Bổ Trương liếm mặt cười: “Là Hoắc Tây đúng không! Sùng Quang có nhắc đến bác với cháu không?”
Hoắc Tây biết được cáu chuyện về vị này.
Trong lòng cô rất chán ghét người đàn ông
này.
Cô khoanh hai tay trước ngực, cười lạnh: “Cậu ấy nên kể với tôi về ông sao?”
Bổ Trương hơi thẹn quá hóa giận, nhưng vì tiền ông ta vẫn nén giận: “Trước đây không nói cũng không sao hết, bây giờ nói cũng được! Hoắc Tây… Bác biết hai đứa sắp kết hôn, hôn lề được tổ chức khi nào, làm ở đâu đấy?”
Hoắc Tây dựa vào thân xe, nói thẳng vào vấn đề: “Ông muốn tiền có đúng không?”
Bố Trương cười: “Bác thích người thông minh như vậy đấy.”
Sau đó ông ta để lộ ánh mắt tham lam: “Sùng Quang bây giờ có tương lai! Bác cũng không cầu thằng bé có thế nhận người bố như bác, nhưng nghĩ lại thì Tống Giám đốc Trương tiếng tăm lừng lẫy lại có một người bố bết bát như vậy, một khi có tin tức truyền ra thì không chỉ ảnh hưởng một ít đến danh tiếng của thằng bé đáu, người làm ăn như nhà họ Hoắc các cháu không phải quan trọng nhất là cái này sao!”
Nói xong, ông ta cười khà khà.
Hoắc Tây cụp mắt, đá một cục đá: “Được thôi! Ông mau hủy hoại cậu ấy đi! ông không nhanh lên tôi còn xem thường ông!
Họ Trương sửng sốt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!