Trương Sùng Quang đảo mắt qua người nhà họ Tư, lạnh nhạt nói: “Tôi lớn lên ở nhà họ Hoắc, sao mấy người lại tin tưởng tôi chứ?”
Nói xong, cậu rời khỏi phòng khách.
Hoắc Tây ngồi trong xe cậu, người kiêu ngạo như cô lúc này lại cuộn tròn người nằm trên ghế phụ lái của cậu, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Trương Sùng Quang hạnh phúc vì đã mất lại có được.
Nhưng cậu, cũng cẩn thận từng chút một.
Cậu lên xe, nghiêng người sờ nhẹ đầu của cô: “Cậu đang nghĩ gì vậy?”
Hoắc Tây không nhúc nhích, cô chỉ nhẹ nhàng hỏi cậu: “Nếu như tôi không đến, cậu sẽ làm sao?”
Cậu im lặng một lúc rồi nói: “Những gì cậu nghĩ đến, tôi đều sẽ làm.”
Hoắc Tây không nói gì.
Cô cuộn tròn ở chỗ đó, giống như đã mất đi tất cả sức lực, cô không tranh cãi ‘âm ĩ với cậu, cũng không đứng dậy tát cho Trương Sùng Quang mấy cái, cô ấy im lặng đến đáng sợ.
Trương Sùng Quang hơi đau lòng.
Cậu nghiêng người hôn cô: “Tôi đưa cậu về!”
Hoắc Tây vẫn không nói gì, cậu thắt dây an toàn đưa cô về nhà của mình.
Trên đường đi, điện thoại của Trương Sùng Quang không ngừng vang lên.
Hầu hết là điện thoại của nhà họ Tư, rõ ràng bọn họ không cam lòng, hoặc chính là muốn mắng chửi cậu.
Sau đó, cậu trực tiếp khóa điện thoại.
Về đến nhà, Trương Sùng Quang ôm Hoắc Tây về phòng ngủ, cô không phản kháng nhưng khỉ cậu hôn cô, cô nhẹ nhàng đẩy cậu ra: “Tôi muốn ngủ một lúc.”
Trương Sùng Quang nghiêng người, nhìn cô: “Cậu đang trách tôi sao?”
Rõ ràng cô đang trách cậu, dùng thủ đoạn hèn hạ ép cô trở về.
Dù tình cảm của cô với cậu là như thế nào, cô đều khó có thể nhìn cậu ngồi tù, đi chết.
Cho nên, Hoắc Tây hận cậu.
Hoắc Tây cười nhẹ: “Cậu biết, vậy tại sao còn làm?”
Bởi vì cậu nhớ cô, bởi vì cậu khát vọng có được cô.
Trương Sùng Quang không nói nên lời.
Cậu để cô ngủ, cậu lại đi ra nhà bếp nấu cơm
cho cô… Trong căn hộ rất yên tĩnh, đến khi cậu đã nấu xong đi gọi Hoắc Tây, cô đã ngủ rồi.
Dưới mắt còn hơi tím lại.
Rõ ràng, đã nhiều ngày cô không được ngủ ngon rồi.
Trương Sùng Quang nhẹ nhàng sờ mặt cô: “Thật xin lỗi Hoắc Táy! Tôi không còn cách nào nữa.”
Cô không tỉnh, cậu ghé sát vào ngủ chung với cô.
Đến khi cô ấy thức dậy đã là chạng vạng tối.
Bên cạnh là cơ thể nóng bỏng của người đàn ông, là Trương Sùng Quang.
Cô kinh ngạc nhìn ngơ ngác rồi mới nhớ đến chuyện xảy ra sáng nay/
“Cậu dậy rồi sao?” Trương Sùng Quang mở to mắt, giọng khàn đến không thể nghe rõ: “Cơm đã nấu xong rồi, cậu muốn ăn không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!