Lục Thước đi thẳng vào vấn đề: “Cậu định làm thế thật sao? Trương Sùng Quang, cậu phải hiếu là cậu đang chạm vào điều cấm kỵ đấy! Dù tôi có thể chấp nhận, cậu nghĩ Hoắc Doãn Tư có thể chịu được sao? Hôm nay cậu có thế xuống tay với tôi, ngày mai cậu có thể ra tay với nhà họ Hoắc, bình thường Hoắc Doãn Tư im lặng không nói gì, nhưng thủ đoạn của cậu ấy lại độc ác hơn tôi rất nhiều!”
Bỗng nhiên cậu ấy cười hai tiếng: “Chó sủa là chó không cắn, cậu thật sự nghĩ là tính tình cậu ấy tốt lắm sao?”
Đương nhiên Trương Sùng Quang hiểu hết.
Cậu ấy cười lạnh: “Lục Thước, chỉ có tám mươi tỷ đã làm cậu khốn đốn rồi sao? Sao vậy… Gọi viện binh rồi sao?”
“Con mẹ cậu!”
Lục Thước càng cười lạnh hơn: “Tôi sợ cậu chơi với lửa có ngày chết cháy!”
Cậu cúp điện thoại.
Rõ ràng cậu ấy rất tức giận, nhưng khi cậu ấy mở điện thoại ra, lại mở ra một bức ảnh.
Là bức ảnh chụp chung của cậu ấy và Trương Sùng Quang vào năm cậu ấy 16 tuổi.
Lúc ấy, bọn họ còn rất tốt.
Lục Thước đầy tâm sự về nhà, vừa về nhà đã thấy Lục Huân đang nấu cơm, cậu ấy bỏ cặp làm việc xuống lấy đồ trong tay cô ấy đi: “Sao em đang có thai mà cứ đụng linh tinh thế!”
Lục Huân mới có thai, bụng vẫn bình thường.
Nhưng cô ấy mặc quần yếm thỏa mái nhìn càng nhỏ bé hơn.
Lục Thước nấu cơm, cô ấy lại ở bên cạnh cậu ấy, nhỏ giọng nói: “Em muốn anh về nhà có cơm ăn luôn!”
Lục Thước cười.
Cậu ấy tập trung nấu ăn, nấu món thanh
đạm mà dinh dưỡng, Lục Huân thấy rất hạnh phúc.
Cô ấy biết cậu ấy buồn phiền vì chuyện của công ty, ôm nhẹ cánh tay cậu ấy nói: “Có phải Trương Sùng Quang đã hợp tác với Tư An Nhiên rồi không?”
Lục Thước lấy tay sờ đầu nhỏ của cô ấy.
Cậu bỗng nhiên nói: “Người Trương Sùng Quang thật sự muốn đối phó cũng không phải anh! Sau cùng, cậu ấy cũng sẽ không đưa tiền cho nhà họ Tư đâu.”
Lục Huân không hiếu.
Lục Thước cũng không nói rõ ràng, cậu ấy có quá nhiều tâm sự.
Cơm nước xong xuôi, cậu ấy ngồi trên sân thượng, lặng lẽ ngẩn người.
Lục Huân rót trà cho cậu ấy.
Lục Thước kéo cỏ ấy vào trong ngực, ôm cô ấy giống như ôm con cún nhỏ vậy, nói với cô ấy chuyện khi còn bé.
“Trong nhà cậu có rất nhiều con! Hoắc Tây bằng tuổi Trương Sùng Quang, nhưng Hoắc Tây là bé gái, lúc ấy chị ấy có thể mò mẫm tập đàn dương cầm, nhưng Trương Sùng Quang thì khác, cậu rất nghiêm khắc với cậu ấy, chính cậu ấy cũng vậy.”
Giọng nói của Lục Thước càng nhẹ hơn.
“Cậu ấy khác với bọn anh! Anh và Doãn Tư nếu không xuất sắc, bọn anh vẫn là bọn anh, nhưng Trương Sùng Quang thì khác. Từ nhỏ cậu ấy đã hiểu, nếu cậu ấy muốn được cậu đánh giá cao hơn một chút thì phải nỗ lực hơn nhiều.”
Lục Thước nhẹ giọng thở dài.
“Có lẽ, đó cũng không phải điều cậu ấy muốn!”
“Bây giờ, đây cũng không phải thứ cậu ấy cần, vì cậu ấy cần Hoắc Tây nên mới chấp nhận trở về con đường này.”
Lục Huân nghe được thì hơi bất ngờ.
Từ trước đến nay cô ấy luôn ngoan ngoãn, cô ấy dựa vào ngực Lục Thước nói nhỏ: “Vậy các anh sẽ xuống tay lưu tình với Trương Sùng Quang sao?”
Lục Thước lắc đầu.
Sẽ không! Nếu như cần bọn họ lưu tình, Trương Sùng Quang cũng không gọi là Trương Sùng Quang nữa.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!