Đêm khuya.
Vốn nên là đêm tân hôn ngọt ngào, Lục Thước lại bị ép đứng dậy lúc nửa đêm đế gặp Trương Sùng Quang.
Lục Thước gõ cửa.
Trương Sùng Quang ra mở cửa, so với Lục Thước, cậu lại quá tiều tụy.
Lục Thước một tay đỡ khung cửa, một tay thon dài kẹp lấy điếu thuốc.
Ánh mắt cậu ấy rất sâu.
Hai người đàn ông đối mặt, cả hai đều đang xem xét kỹ lẫn nhau.
Cuối cùng, Trương Sùng Quang nói nhẹ: “Vào đi!”
Lục Thước cắn thuốc lá đi vào, cậu ấy nhìn thấy rượu vang đỏ trên bàn, còn có tàn thuốc trong chiếc gạt tàn, chắc mấy ngày nay Trương Sùng Quang sống không hề vui vẻ gì, chuyện này làm cậu ta thấy rất thoải mái.
Lục Thước tự rót cho mình nửa ly rượu vang đỏ.
Cậu ấy nhấp môi: “Rượu ngon như vậy, uống như nước lọc có phải lãng phí quá không”
Trương Sùng Quang ngồi xuống theo.
Lục Thước ngước mắt nhìn cậu, một lúc sau nói nhỏ: “Cậu và Hoắc Tây cãi nhau lại lấy tôi ra làm bia đỡ đạn, Trương Sùng Quang, cậu có ý gì?”
Trương Sùng Quang chỉ lấy một điếu thuốc ra khỏi bao thuốc.
Cậu chậm rãi châm, cười nhạt: “Hoắc Tây rất quan tâm cậu nhỉ?”
Lục Thước vẫn theo dõi cậu, nhưng ánh mắt không dịu dàng mà mang theo chút tính cách của chó sói.
Trương Sùng Quang không hề quan tâm đến sự tức giận của cậu ấy.
Lục Thước người đến không thiện, cậu biết.
Cuối cùng, Lục Thước cũng không giả vờ nữa, cậu ấy khàn giọng hỏi: “Trương Sùng Quang, tôi phải bỏ ra nửa năm để đối phó với nhà họ Tư, kết quả sắp hiện ra trước mắt rồi, cậu lại xía vào con đường này! Lục Huân có thai, sau này tôi phải làm bổ, không có nhiều thời gian dây dưa với nhà họ Tư nữa.”
Trương Sùng Quang mỉm cười nói chúc mừng.
Sau đó, cậu than nhẹ: “Lục Thước, tôi cũng muốn làm bố! Tôi nói là, con của tôi và Hoắc Tây!”
Lục Thước nhìn dáng vẻ bình tĩnh của cậu,
Lại thêm dáng vẻ nhất định phải có được thì rất tức giận, mặc kệ hôm nay có phải đêm tân hôn của mình hay không.
Những đồ dùng được thiết kế bởi các nhãn hiệu nổi tiếng trong nhà bị Lục Thước gạt hết xuống đất.
Cậu ấy nhìn Trương Sùng Quang nhẹ nhàng nói mấy chữ: “Cậu nằm mơ đi!”
Trương Sùng Quang ngước mắt, dưới đèn thủy tinh, mắt của cậu như có ngọn lửa đang rực cháy.
Cậu thẳng thắn nói: “Không đúng lúc rồi, tối này tôi cũng mơ được sinh con với Hoắc Tây!”
Lục Thước không thể nhịn được nữa, đánh nhau với cậu.
“Hoắc Tây là người! Không phải đồ vật đế cậu muốn thì muốn, không muốn thì bỏ đi!”
“À! Cậu lớn lên ở nhà họ Hoắc, bây giờ lại cắn ngược một cái!”