Chạng vạng.
Một chiếc xe RV màu từ từ chạy vào nhà họ Hoắc, xe dừng lại, một người đàn ông trẻ tuổi anh tuân bước ra từ trong chiếc RV.
Đúng là Hoắc Doãn Tư.
Cậu bước nhanh đi vào đại sảnh, hỏi người giúp việc trong nhà: “Bố tôi đâu?”
Người giúp việc nói: “ông chủ ngồi trong phòng sách ở trên lầu!”
Hoắc Doãn Tư gật đầu, nhanh chóng đi lên lầu.
Phòng sách lầu hai, Hoắc Minh đang chơi cờ cùng với một người cấp dưới cũ, tâm trạng nhìn có vẻ không tồ.
Hoắc Doãn Tư đứng ở cửa nhẹ gọi một tiếng: “Bố!”
Hiếu con đâu bằng bố.
Biếu cảm của cậu như thế, Hoắc Minh vừa nhìn đã biết có chuyện quan trọng, vì thế thu hết quân cờ, cười nhẹ rồi: “Nhàn Dã, hôm khác chúng ta đánh tiếp!”
Người nọ cũng thức thời, mỉm cười đứng dậy: “Nhìn là biết Doãn Tư có chuyện quan trọng,
tôi đây xin tạm biệt trước!”
Mặc dù có chuyện gấp nhưng Hoắc Doãn Tư vẫn tiễn người ta xuống lầu thay bổ mình.
Lúc trở lại phòng sách một lần nữa, Hoắc Minh đã pha xong hai ly trà, đón con trai ngồi xuống: “Có chuyện gì mà gấp gáp vậy Doãn Tư, ngày thường con cũng không như vậy.”
Hoắc Doãn Tư từ từ ngòi xuống.
Chờ cậu bình tĩnh lại một chút mới châm chước mở miệng: “Bố, bố biết Dung Sang không?”
Đương nhiên Hoắc Minh biết.
Là công ty đầu tư dưới trướng Trương Sùng Quang.
Hoắc Doãn Tư im lặng một hồi rồi nhẹ giọng mở miệng: “Bố, chỉ trong hai tháng ngắn ngủn, Dung Sang huy động được một nguồn vốn lớn! Đương nhiên, phần lớn đều đến từ nước ngoài, hiện tại đã bắt đầu tiến hành đầu tư vào rất nhiều công ty ở thành phố B!”
Hoắc Minh nhấp một ngụm trà.
Một hồi lâu, ông giương mắt nhìn cậu con trai nhỏ: “Doãn Tư, con lo lắng cho nó sẽ phát triển lớn mạnh sao?”
“Bố! Anh ấy đã phát triển lớn mạnh rồi!”
Hoắc Minh đặt ly trà xuống: “Donax Tư, ngày
thường con cũng không phải là người không khoan dung như vậy! Như thế nào, sợ Dung Sang sẽ vượt qua Hoắc Thị hả?”
Hoắc Doãn Tư nghiêm mặt nói: “Nếu là bình thường, thêm một cái Dung Sang cũng chỉ có lợi cho chúng ta! Bốn chân đi đường dù sao cũng vững chắc rất nhiều, nhưng mà bố à, hiện tại Trương Sùng Quang quá nguy hiểm, anh ta đang liều mạng làm việc, con không biết anh ta muốn làm gì nhưng kiểu chơi này tuyệt đối không phải chuyện bình thường!”
Vẻ mặt của Hoắc Minh trở nên nghiêm túc.
Một lát, ông hỏi: “Con muốn nói, nó là vì Hoắc Tây?”