Cậu chỉ ôm Hoắc Tây như vậy, ôm chặt lấy cô, giống như lúc còn nhỏ ôm chặt lấy con búp bê: “Không được đi, Hoắc Tây! Tha thứ cho tôi được không?”
Mặt cậu kề sát mặt cô, hơi nóng trộn lẫn với hơi thở nam tính.
Đầu Hoắc Tây có hơi choáng váng.
Cô hắng giọng hỏi lại: “Trương Sùng Quang, cậu biết cậu đang làm cái gì không?”
Cậu không biết.
Cậu chỉ biết, cậu không muốn để cô đi…
Hoắc Tây không còn cách nào khác, cô chỉ đành nói nhỏ: “Tôi không đi! Tôi đưa cậu về nhà!”
Trương Sùng Quang lấm bấm: “Về nhà họ Lục sao?”
“Đúng vậy!”
Trương Sùng Quang nhẹ nhàng buông lỏng cò ra, trong lòng Hoắc Tây cũng thả lỏng nhưng ngay sau đó cậu lao tới hôn cô.
Một tay giữ chặt ót cô, bờ môi nóng bỏng dán vào môi cô.
Giằng co một hồi, làm thế nào cũng không thế tách sao.
Có lẽ là vì đang phát sốt, cậu thật sự rất nóng, khuôn mặt anh tuấn nhiễm màu hồng nhạt biến thành khát vọng… Cậu như vừa bị ma nhập, không ngừng hôn Hoắc Tây.
Bỗng dưng, cậu ngừng lại.
Cứ nhìn cô như vậy, Hoắc Tây nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nói ra mấy chữ: “Lúc trước hà tất!”
Trở lại nhà họ Lục.
Trương Sùng Quang đã sổt đến mức mơ mơ màng màng, Lục Khiêm gọi một vị bác sĩ giỏi tới cho cậu, bác sĩ kiểm tra một phen sau đó nói: “Hình như là do có vết thương ngoài da! cởi quần áo ra cho tôi nhìn xem.”
Lục Khiêm nghe nói, Trương Sùng Quang đã bị Hoắc Minh tấn cho một trận.
Ông vội vàng cởi áo sơ mi, lật người lại, vừa thấy thấy lưng cậu thì ngây dại.
“Cậu có chịu chăm sóc vết thương cấn thận không vậy?”
Chỉ thấy những vết thương sau lưng Trương Sùng Quang chẳng những không lành ngược còn bị nhiễm trùng.
Mặt Lục Khiêm trở nên nặng nề: “Lì lợm!”
Minh Châu nhìn mà đau lòng: “Sao cậu ấy phải vậy chứ!”
Hoắc Tây nhìn xong, trong lòng đau đớn từng cơn, cô không muốn nhìn nữa, một mình đi ra ngoài.
Lúc đóng cửa lại, cô nhẹ nhàng dựa vào ván cửa.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!