Cô trở về phòng ngủ trưa, lúc thức dậy chỉ thu dọn đơn giản một chút rồi ngồi lên xe của Trương Sùng Quang đi tới công ty đối phương. Lúc ngồi vào trong xe, cô phát hiện sắc mặt của Trương Sùng Quang không được tốt, hỏi: “Có cần kéo dài thời hạn hay không, sắc mặt của cậu không được tốt, sẽ ảnh hưởng tới hiệu quả đàm phán.”
“Cậu quan tâm tôi sao?” Trương Sùng Quang nghiêng đầu hỏi.
Giọng điệu của Hoắc Tây lạnh lùng: “Tôi chỉ đế ý tới kết quả công việc!”
Trương Sùng Quang nhấn nhẹ chân ga, giọng điệu nhẹ nhàng: “Đúng vậy! Bây giờ cậu đã
căm thù tôi đến tận xương tuỷ, cho dù tôi có bệnh tình nguy kịch, cậu cũng không thèm đế ý.”
Người đàn ông này đang làm nũng, Hoắc Tây vẫn có thể phát hiện ra.
Cô không hề mở miệng.
Một giờ sau, xe dừng lại dưới trung tâm đàm phán.
Đàm phán hết sau tiếng đồng hồ, đao lóe kiếm bay.
Ngoài dự kiến của Hoắc Tây, mặc dù sắc mặt của Trương Sùng Quang không được tốt vẫn là cậu vẫn rất sắc bén, liên quan tới mặt lợi ích vẫn đúng mực không nhường, vô cùng mạnh mẽ.
Lúc nghỉ uổng trà, Hoắc Tây muốn thảo luận công việc với cậu.
Vẻ mặt của Trương Sùng Quang lại trở nên tái nhợt: “Tôi đi vào toilet.”
Hoắc Tây ngồi trong phòng nghỉ, lật xem tài liệu, khống hề động tới trà bánh trước mặt.
Ước chừng mười lăm phút sau, Trương Sùng Quang mới đi ra khỏi toilet.
Cậu ngồi xuống bên cạnh Hoắc Tây, thấp giọng thảo luận chuyện vừa đàm phán cùng cô, Hoắc Tây khép tài liệu lại: “Cậu nên trở về nghỉ ngơi! Kiếm tiền rồi không muốn sống nữa sao?”
“Đau lòng?”
“Tôi đau lòng cái gì! Mạng là của cậu!”
Không biết vì sao, Hoắc Tây có hơi bực bội, cô đi ra ngoài sân thượng.
Trời đã tối dần, vẫn chưa ăn cơm tối, thật ra cô đã quen với cường độ công tác như thế này từ lâu.
Nhưng nó cũng không có nghĩa là cô chịu hợp tác với một người bệnh.
Trương Sùng Quang đang bị bệnh!
Cô không biết phải thuyết phục cậu như thế nào, cô cũng không biết nên ở chung với cậu kiểu gì, có lẽ… Sau này đổi sang một luật sư hợp tác với cậu sẽ tốt hơn một chút.
Hoắc Tây có chút phẫn nộ.
Nhưng mặc kệ thế nào, cuộc đàm phán này vẫn tiến hành tới mười giờ đêm, lúc đi ra khỏi tòa nhà, Trương Sùng Quang gục trong xe không dậy nổi, cái trán nóng bừng bừng.
“Trương Sùng Quang!”
Hoắc Tây mở cửa ghế điều khiển ra, để cậu ngồi ra phía sau, cô lái xe.
Trương Sùng Quang ghé vào tay lái.
Hồi lâu sau, cậu hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng hỏi cô: “Hoắc Tây, cậu vẫn đau lòng vì tôi đúng
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!