Trong lòng cậu rõ ràng, đời này cậu chỉ yêu duy nhất mỗi Hoắc Tây mà thôi.
Cậu đã ở Mỹ một thời gian, nên cậu cảm thấy một đoạn thời gian ngắn ở bên Thấm Thanh Liên cũng chẳng có gì to tát. Mãi cho đến khi Hoắc Tây hỏi về chuyện khung ảnh thì cậu mới biết rằng cô không thế chấp nhận nó.
Bản năng của người đàn ông khiến cậu muốn che giấu nó.
Tuy nhiên, Thấm Thanh Liên tình cờ đến căn hộ của cậu và Hoắc Tây đã biết chuyện.
Khi cậu chuấn bị tan ca, chuẩn bị rời đi thì điện thoại di động của cậu lại reo lên.
Là Hoắc Minh.
Trương Sùng Quang nhận máy: “Chú Hoắc!”
Giọng của Hoắc Minh hơi căng thẳng: “Sùng Quang, cháu trở về một chuyến.”
Trương Sùng Quang nhìn tờ chi phiếu trên tay, đoán được nguyên nhân, cậu gật đầu: “Vâng, cháu sẽ lập tức trở về.”
Nửa giờ sau, xe của Trương Sùng Quang dừng trước cửa biệt thự.
Trong nhà yên tĩnh, một người hầu cũng không nhìn thây. Hoắc Minh ngồi ở sảnh lớn, rõ ràng là đang chờ cậu.
Trương Sùng Quang đi vào, cung kính gọi chú Hoắc.
Hoắc Minh ngước mắt lên, lẳng lặng nhìn cậu.
“Sùng Quang, chờ cháu lớn lên, chú đã thảo luận với dì Ôn của cháu, giờ cũng là lúc nên đế cháu độc lập. Doãn Tư, nó kế thừa Hoắc Thị, con bé Hoắc Tây vào Anh Kiệt, Hoắc Kiều có dì ôn của cháu sắp xếp, về phần cháu, chú muốn giao Tây Á cho cháu, từ nay về sau cháu cũng coi như độc lập nhà cửa.”
Trương Sùng Quang hơi ngơ ngấn.
Đưa Tây Á cho cậu, độc lập nhà cửa – –
Nghe có vẻ như là kế thừa gia nghiệp, nhưng thật ra là chú Hoắc không cần cậu nữa.
Trong lòng Trương Sùng Quang thật ra rất rõ ràng, nguyên nhân là Hoắc Tây, chuyện giữa bọn họ chú Hoắc đã biết, không phải Hoắc Tây nói, nhưng Hoắc Minh luôn có cách để biết.
Trương Sùng Quang không muốn rời đi.
Cậu cũng không muốn Tây Á, rời khỏi nhà họ Hoắc thì cậu cần nhiều tiền như vậy để làm gì chứ?
Cậu thấp giọng cầu xin: “Chú Hoắc, cháu không muốn rời khỏi nhà!”
Cậu lớn lên ở nhà họ Hoắc, biết quy củ của nhà họ Hoắc.
Túi xách để một bên, áo khoác cởi ra, rồi quỳ
trong phòng sách.