Cậu đúng là không phải sức của con người!
Mỗi lần đều cầu xin cô bắt nạt cậu, nhưng đến lúc sau, cậu đúng là cầm thú cũng không bằng.
Trương Sùng Quang cười nhẹ.
Cậu hôn bả vai cô: “Vậy anh đi tắm một chút.”
Hoắc Tây nhắm mắt lại, một chữ cũng không muốn nói.
Trương Sùng Quang vọt đi tắm rửa, xử lý lại vết thương trên mặt, vết thương biến thành rất thảm thiết, giống như cậu đã bị bạo hành gia (Tinh trong một tháng.
Làm xong, cậu cũng không mệt chút nào.
Đứng ở đỉnh của căn nhà, tự mình rót một ly rượu đỏ, chậm rãi nhấm nháp.
Cậu nghĩ, trong phòng ngủ có người cậu muốn.
Mấy năm nay, cậu rời bỏ rồi lại một lòng nhớ nhung người ta, cậu biết Hoắc Tây đã thả lỏng, cậu cũng không vội vã ép buộc.
Đàn ông và đàn bà, tốt hơn hết là hai bên đều bằng lòng.
Lúc này, điện thoại di động của Trương Sùng Quang reo lên, cậu nhận được cuộc gọi của cố vấn tài chính của mình ở Mỹ, nói là số tiền hai trăm triệu vốn cuối cùng ở Mỹ đã sẵn sàng, có thể
đầu tư bất cứ lúc nào.
Trương Sùng Quang nhẹ giọng nói: “Số tiền này tạm thời để yên! Tôi có việc cần dùng!”
Người nọ lỡ lời nói: “Lần này là cơ hội tốt! Nếu may mắn có thể tăng gấp bội.”
Trương Sùng Quang cười nhẹ: “Tôi còn có việc quan trọng hơn cần dùng! So với kiếm tiền còn quan trọng hơn!”
Đằng dây bên kia không hiểu…
Trương Sùng Quang cúp điện thoại, cậu nghĩ, nếu Hoắc Tây muốn Lục Thước thắng thì cậu cũng muốn Lục Thước thắng, cậu muốn nhìn thấy dáng vẻ Hoắc Tây vui vẻ!
Sáng sớm, khi Hoắc Tây tỉnh dậy, trên người là chiếc áo sơ mi đen của Trương Sùng Quang.
ở đầu giường, có một tấm chi phiếu.
Hai trăm triệu.
Hoắc Tây cầm chỉ phiếu, ngơ ngấn một lát, sau đó đứng lên đi ra ngoài.
Trương Sùng Quang đúng là đang ở phòng bếp.
Cậu đang làm bữa sáng, chắc là theo phong cách Châu u, làm nhiều món trông rất ngon miệng.
Hoắc Tây ôm lấy cậu từ sau lưng.
Giọng của cô nhẹ nhàng: “Phí qua đêm cao như vậy à! Hai trăm triệu, Tổng Giám đốc Trương thật hào phóng.”
Trương Sùng Quang cười.
Cậu tiếp tục làm bữa sáng: “Cái đó là cho Lục Thước mượn, nhưng mà em muốn làm phí qua đêm cũng được, nhưng phải đối tên, đối thành sính lễ đi! Nếu là phí qua đêm, tài sản của anh chắc chỉ có thể đủ cho cậu ngủ mười lần thôi.”
Hoắc Tây có ý muốn chọc tức cậu.
Cô cố ý hỏi: “Không đáng giá sao? Tổng Giám đốc Trương tối hôm qua cũng khàn hết cả giọng mà!”
Trương Sùng Quang cuối cùng nghiêng đầu, cậu nói nhỏ: “Cấn thận anh lại dạy dỗ em thêm một lần nữa!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!