Hoắc Tây chọn một cái chén nhỏ: “Không ai là người yêu của cậu cả. Trương Sùng Quang, tôi muốn một ít tương mè.”
Cậu tốt bụng lấy một ít cho cô.
Lúc Hoắc Tây ăn cơm, nhỏ giọng nói: “Chăm sóc cậu nên là tôi, hồi nhỏ là tôi nhặt cậu về nhà, cho ăn cho uống.”
Trương Sùng Quang dịu dàng nhìn cô.
Hoắc Tây không biết nói gì nữa, cô yên lặng ngồi ăn.
Sau khi ăn xong, cậu dọn chén bàn, mặc áo khoác ngoài có vẻ như chuấn bị đi về nhà.
Hoắc Tây tiễn cậu tới cửa.
Cậu lại cúi đầu nói nhỏ: “Theo tôi ra ngoài một chút đi! Hoắc Táy, người yêu với nhau cũng không nên chỉ có lên giường đúng không?”
Cò muốn từ chối, nhưng có người đã mặc áo khoác cho cô.
Đến khi hoàn hồn lại, cô đã ở trong xe của Trương Sùng Quang.
Cậu đối xe, so với chiếc trước đắt hơn rất nhiều, cậu thường ngày ngồi trong xe rất giống như người trình việc vậy, Hoắc Tây ho nhẹ: “Đi đâu vậy?”
“Đi dạo chơi đi!”
“Đằng trước có một quảng trường, có một chợ đêm nhỏ, tôi dẫn cậu đi xem nhé? Các cô gái nhỏ không phải thích nhất những cái này sao?”
Hoắc Tây tựa lưng vào ghế ngồi: “Tôi cũng không phải mấy bé như Lục u.”
Trường Sùng Quang cười rất nhẹ, không nói gì thêm, nhưng lại chạy xe nhanh hơn chút.
Đêm xuân, trong xe yên tĩnh.
Đôi nam nữ từng thích nhau khi còn trẻ, hiện tại, lại có thêm chút quan hệ xác thịt, chung quy vần ám muội.
Ai cũng không nói một lời.
Mười phút sau, Trương Sùng Quang dừng xe, đi qua mở cửa xe cho Hoắc Tây.
Hoắc Tây nhìn thấy mấy bà thím đang khiêu vũ ở quảng trường phía trước, híp mắt không chịu xuống: “Trương Sùng Quang cậu không phải nói có chợ đêm sao, sao lại là quảng trường khiêu vũ?”
Trương Sùng Quang bật cười.
Cậu nửa ôm cô xuống, cúi đầu hôn lên vành tai cô: “Đi qua chỗ này là tới! Cậu vội cái gì!”
Hoắc Tây kỳ quái nhìn cậu: “Sao cậu lại quen thuộc chỗ này như vậy?”
“Bởi vì tôi sổng ở đây! Sau khi ăn xong, tôi thích xuống lầu đi dạo.”
Hoắc Tây càng kỳ quái liếc cậu một cái.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!