Trương Sùng Quang mỉm cười: “Tòi nói rồi, cậu sẽ nghiện tôi thôi!”
Nói xong, cậu đi vào phòng bếp làm việc.
Hoắc Tây dựa vào sô pha xem tivi, ăn táo, thỉnh thoảng nhìn thấy hình bóng của Trương Sùng Quang…Lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, hình như cũng không tệ!
Ngoại trừ đoạn quá khứ đen tối kia, nếu không thật sự là chồng tốt!
Cô hơi thở dài!
Trương Sùng Quang nấu xong canh sườn heo, lại làm cơm cho Hoắc Tây, cậu để cô ăn trước còn bản thân thì đến bệnh viện tặng canh.
“Để tôi đi!” Hoắc Tây không muốn làm phiền
cậu.
Trương Sùng Quang cũng đã mặc áo khoác ngoài.
Cậu lấy chìa khóa xe, nhẹ giọng nói: “Theo đuổi người khác, thì phải thể hiện ra một chút thành ý, Hoắc Tây, tôi nghiêm túc đây.”
Hoắc Tây muốn nói vài câu qua loa lấy lệ, nhưng không thể nói ra.
Thật lâu sau, cô nói cảm ơn.
Trương Sùng Quang rời đi, nhẹ nhàng đóng cửa lại, Hoắc Tây ngồi một mình ở bàn ăn.
Bữa tối thật thịnh soạn.
Ngoài món bào ngư hấp, còn có hai món xào, một món canh.
Dề ăn lại nhiều dinh dưỡng.
Hoắc Tây ăn mấy miếng, có chút hoang mang ngơ ngấn, Trương Sùng Quang nói cô sẽ nghiện cậu, cô nghĩ cồ đã nghiện mất rồi! Không chỉ là niềm vui thích về thể xác, mà còn là sự hòa hợp về tinh thần.
Trương Sùng Quang biết cô muốn cái gì.
Trương Sùng Quang có thể cho cô thứ cô muốn.
Không phải ai cũng có thể mang lại loại cảm giác này, cô và Bạch Khởi không chung một con
đường.
Hoắc Tây có chút buồn phiền, cô muốn hút một điếu thuốc.
Nhưng mà khi điếu thuốc dài nhỏ đã ở trên đầu ngón tay, cô lại bẻ và ném nó vào thùng rác.
Cô nghĩ, cô vẫn luôn thích Trương Sùng Quang, cho dù người ta đã rời đi mấy năm, cho dù người kia đã không thuộc về cô trong rất nhiều năm, cho dù cậu đi ngược chiều với cô tận tám năm.
Nhưng tim cô vẫn ở nơi đó.
Cậu đã trở lại, cô cũng quay về theo…
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!