Nhưng mà, đáy lòng cô lại có chút rung động.
Từ lúc cô hai mươi tuối, tất cả mọi chuyện cô đều tự mình gánh vác, sau lại cùng Bạch Khởi mở công ty luật…Cô chưa từng dựa dẫm vào một người nào.
Bởi vì Trương Sùng Quang đã rời đi.
Nhưng khi cậu trở lại, cậu nói, Hoắc Tây hãy đế tôi xử lý!
Hoắc Tây nhẹ nhàng nhắm mắt: Hoắc Tiểu Tây, mày cũng không phải người dễ dàng có tình cảm mà! Tại sao lại gặp phải một ngoại lệ là Trương Sùng Quang chứ?
Một đêm yên bình.
Sáng sớm, Hoắc Tây rời giường đi rửa mặt, kem đánh răng đã được bôi, khăn mặt cũng được chuấn bị.
Cô cười nhẹ: Trương Sùng Quang làm bảo mẫu nhỏ cũng không tồi!
Máy nướng bánh mì bên ngoài phát ra tiếng vang thanh thúy, hương bánh mì nướng cũng theo đó bay ra, Hoắc Tây rửa mặt xong thì ra ngoài.
Trương Sùng Quang đang ngồi chờ ở bàn ăn!
Sơ mi trắng tuyết, quần tây màu xám, trang phục gọn gàng.
Bữa sáng là chân giò hun khói, sandwich, sữa, còn có một đĩa hoa quả.
Hoắc Tây muốn uống cà phê.
Trương Sùng Quang Không cho cô uống: “Sáng sớm không được uống! Cũng cần phải thay đổi thói quen hút thuốc lại, hút thuốc thụ động cũng không tốt.”
Hoắc Tây cầm sandwich, cắn một miếng.
Giọng cô không rõ lắm: “Vậy sao cậu không bỏ thuốc đi!”
Trương Sùng Quang giương mắt, ánh mắt có chút thâm sâu: “Cậu muốn tôi bỏ thuốc lá sao?”
Hoắc Tây không trả lời, đế đàn ông bỏ thuốc lá là chuyện của một người vợ.
Tạm thời cô không có suy nghĩ này.
Cô cắn sandwich uống sữa, im lặng, Trương Sùng Quang nhìn chằm chằm cô, bỗng nhiên cậu mở miệng: “Tối qua…Tôi cảm thấy rất thoải mái!”
Hoắc Tây phun một ngụm sữa trên mặt cậu.
Không khí im lặng.
Hoắc Tây nhịn cười: “Xin lỗi nhé Tống Giám đốc Trương!”
Thật lâu sau, Trương Sùng Quang mới lấy giấy lau mặt, sau đó chậm rãi nói: “Sớm muộn gì cũng tìm lại được!”
Hoắc Tây không muốn trả lời cậu.
Ăn xong bữa sáng cồ phải đi tới công ty luật, buối sáng có phiên tòa thấm vấn, cô dự định sau phiên tòa sẽ đến bệnh viện thăm Bạch Khởi.
Trương Sùng Quang đã một ngày không làm phiền cô.
Khi Hoắc Tây rời bệnh viện, tình cờ gặp cậu, cậu đang nói chuyện cùng viện trưởng.
Cô không đi qua quấy fây.
Cô đang cầm theo bao công văn, đứng ở phía xa xa, tự tạo thành một phong cảnh dưới tàng cây.
Trương Sùng Quang đang nói chuyện, bớt chút thời gian nhìn cô vài lần.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!