Trương Sùng Quang hôn cô.
“Em kén chọn thật đấy! Nhưng mà anh sẽ thoải mãn em!”
Đồ bán bên ngoài không có loại cô thích, Trương Sùng Quang làm thủ tục xuất viện cho cô rồi mang cô về nhà.
Ga giường đã được đổi.
Hoắc Tây tựa vào giường, gọi cho trợ lí, nói mình không đến văn phòng nữa rồi cúp điện thoại.
Ngửi mùi thức ăn thoang thoảng bay tới, cô hơi xuất thần, có thế cảm nhận được mối quan hệ của mình và Trương Sùng Quang trở nên vi diệu. Cô biết mình không nên tiếp tục thế này nữa, nhưng cô không từ chối được sự cám dỗ này.
Cồ ngây người một lúc lâu.
Trương Sùng Quang đ vào, trong tay có một cái khay, ngoài cháo đậu đỏ còn có sữa và trứng gà.
Hoắc Tây cau mày nói không muốn ăn trứng gà.
Trương Sùng Quang bưng cháo đậu đỏ, hương thơm thoang thoảng, rất hấp dẫn.
“Anh đút cho em ăn.”
“Ăn xong sẽ được thưởng.”
Hoắc Tây rất tò mò, cô không thiếu gì cô, cô muốn biết phần thưởng của cậu làm gì… Giây tiếp theo, một hộp băng vệ sinh được đặt vào tay cô, còn là size cực lớn nữa.
Hoắc Tây tức giận đỏ mặt.
Cô quăng luôn cái hộp vào mặt cậu: “Trương Sùng Quang, cậu không biết xấu hố.”
Cậu cười khẽ, dịu dàng dỗ cô: “Được rồi, đừng quậy nữa, mau ăn cơm đi!”
Hoắc Tây không chịu để cậu đút, tự mình bưng bát, từ từ ăn.
Trương Sùng Quang cứ nhìn cô mãi.
Sự yên lặng giữa hai người hơi vi diệu.
Hồi lâu sau, Hoắc Tây khô khan nói: “Tôi khỏi rồi thì cậu dọn đi đi!”
Cậu đồng ý!