Bác sĩsợ ngây người.
Ông nhìn về phía Trương Sùng Quang, đoán là máu của người này.
Hoắc Tây gọi một cuộc điện thoại, giọng rất nhỏ, sai người giao hai túi máu tới.
Cúp điện thoại xong, cô suy yếu gục xuống bàn.
Hoắc Tây như thế này, lần đầu tiên Trương Sùng Quang thấy, cậu vừa đau lòng vừa áy náy.
Cậu cho cô nhập viện.
Hai mươi phút sau, máu được đưa tới, bác sĩ tự mình truyền cho cô. Nhìn máu chảy vào cơ thể cô từng giọt, trong lòng Trương Sùng Quang rất khó chịu.
Cậu ngồi xuống mép giường, khàn giọng nói: “Hoắc Tây, anh xin lỗi.
Hoắc Tây muốn nói cô cũng thoải mái, nhưng rốt cuộc vẫn không nói ra lời nói vừa lạnh nhạt vừa khắc nghiệt như thế.
Cô rất không thoải mái.
Những lúc không thoải mái thế này, cô không muốn tranh cãi với Trương Sùng Quang.
Một hồi sau, vẻ mặt cô hơi lạ.
Trương Sùng Quang lập tức hiểu ngay: “Muốn đổi cái đó à?”
Hoắc Tây là người dày dặn kinh nghiệm như da mặt vẫn nóng lên: “Phải, cảm thấy máu chảy hơi nhiều! Trương Sùng Quang, lúc mấu chốt, máu của cậu thật có tác dụng.”
Trương Sùng Quang cũng không chê.
Cậu đổi băng vệ sinh cho cô, sau khi làm sạch sẽ mới ghé vào đầu cô, nói: “Không chỉ cái này! Những thứ khác của anh cũng có tác dụng! Hoắc Tây, chúng ta làm hòa đi, anh đảm bảo sẽ hầu hạ em thoải mái.”
“Cậu là băng vệ sinh chắc!”
Hoắc Tây cười mắng, nhưng sau đó lại không cười được nữa!
Cô rất đau!
Nhưng Trương Sùng Quang ở ngay trước mặt cô, khi đau cô đều túm tóc anh, không giống
những đêm trong tám năm qua, cô không muốn nói với bất kì ai, chỉ có một mình lén lút chịu đựng…
Từng giọt máu rơi xuống.
Suốt đêm.
Trương Sùng Quang không hề nghỉ ngơi, trông nom Hoắc Tây giống như khi cô bị bệnh lúc còn nhỏ.
Đã rạng sáng, cậu nhìn chăm chú vào gương mặt điềm tĩnh của cô.
Cậu nghĩ, những năm qua, cậu đã sai bao nhiêu rồi?
Tay Hoắc Tây hơi lạnh, cậu nắm trong tay, đặt lên má, cứ thế nhìn cô… Có lẽ đến lúc này cậu mới biết được lòng mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!