Cô còn muốn chơi trò này sao?
Căn phòng làm việc u ám, khuôn mặt Hoắc Tây nóng bừng, cô không lau nó đi.
Châm một điếu thuổc hút hai hơi, cô đặt giữa hai ngón tay bốc cháy, cô ngơ ngác.
Trương Sùng Quang nấu cơm đã xong
Cậu gõ nhẹ cửa phòng làm việc: “Hoắc Tây, ăn cơm thôi.”
Khoảng năm phút, cô mới từ trong phòng làm việc bước ra, khuôn mặt vẫn bình tĩnh khi đi ra.
Dưới ngọn đèn pha lê.
Bàn ăn được dọn ra rất chỉnh tề, ba món ăn và một món canh, và còn có một bình hoa được cắm hoa hồng xanh nữa.
Hoắc tây ngồi xuống ăn cơm.
Trương Sùng Quang nhìn cô, cô ngước mắt lên cười tự nhiên: “Bữa cơm không tệ lắm, làm một tay có vẻ không dể dàng nhỉ?”
“Cậu thích thì tôi làm cho cậu cả đời.”
“Tôi đâu mời được Tổng giám đốc Trương chứ.”
Khấu vị của Hoắc Tây không phải ngon lắm, ăn xong cô vào phòng, Trương Sùng Quang giống như cô vợ nhỏ đi dọn dẹp nhà cửa một vòng, lại còn đi đố rác nữa.
Cậu ngồi hút thuốc ở dưới lầu.
Trong lúc hút thuốc, một chiếc xe RV màu đen đi đến, cửa xe mở bước ra một cậu bé già vô cùng cao quý.
Hoắc Minh.
Trương Sùng Quang không thể bình tĩnh, rút điếu thuốc trên miếng xuống, cậu gọi lớn : “Chú Hoắc.”
Trong tay Hoắc Minh cầm một hộp giữ ấm.
Ông nheo mắt nhìn Trương Sùng Quang rồi nhìn lên trên lầu, âm lượng được nâng cao ở quãng tám: “Cháu sống ở đây sao?”
Trương Sùng Quang cười gượng không phủ
nhận.
Hoắc Minh đặt hộp giữ ấm lên trên mui xe.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!