Giọng nói của Trương Sùng Quang kiềm chế: “Tôi đối với cậu mà nói cái gì cũng không phải đúng không?”
Cô không hề kiêng kỵ như vậy tìm người khác.
Rõ ràng biết cậu sợ hãi biết bao.
Bạch Khởi xảy ra chuyện, tâm trạng của Hoắc Tây cũng không tốt lắm, cô còn phải đối mặt với sự trách mắng của Trương Sùng Quang vì thế tâm trạng của cô càng không tốt, cô hừ lạnh: “Đúng! Không là gì cả!”
Nói xong cô cúp máy, đi vào kiểm tra an ninh.
Cô bay đến thành phố Dương.
Bạch Khởi đóng phim bị thương nặng, cậu ta không có người thân, Hoắc Tây là luật sư của cậu ta cô phải đến ký tên.
Cô ở lại thành phố Dương một tuần, bay về lại thành phố B.
Hoắc Tây liên lạc một bệnh viện cho Bạch Khởi, tiếp đến Bạch Khởi nằm trong bệnh viện khoảng chừng ba tháng, may mà còn trẻ không đế lại di chứng…
Xong việc đã là nửa tháng sau.
Hoắc Tây từ sự vụ sở về căn hộ, mới ra thang máy đã nhìn thấy Trương Sùng Quang.
Cậu mặc áo khoác màu đen, dựa vào tường ngấng đầu hút thuốc.
Cậu cao, tướng mạo lại tốt.
Hoắc Tây im lặng thưởng thức vài giây, quẹt thẻ vào nhà, lạnh lùng hỏi: “Lại đến đây làm gì? Chúng ta nói không đủ rõ ràng sao?”
Trương Sùng Quang liếc nhìn cô một hồi.
Cậu dập thuốc đi, theo cô vào nhà: “Bạch Khởi như thế cậu phải chăm cậu ta bao lâu?”
Hoắc Tay để túi công việc ở trên sô pha.
Cô rót một ly nước lạnh cho bản thân, uống một ngụm hỏi ngược lại: “Quản rộng that!”
Trương Sùng Quang đi đến trước mặt cô,
cậu khá nghiêm túc nói: “Tôi muốn biết cậu chăm sóc cậu ta với thân phận gì? Bạn gái hay là tình nhân?”
Hoắc Tây đặt ly xuống.
Hai tay cô khoanh ở phía trước, giữa mày mang chút lạnh lùng: “Trương Sùng Quang, cậu muốn nghe đáp án gì?”
Cái miệng này!
Trương Sùng Quang thật sự hận chế!
Cậu nâng mặt cô, muốn hôn cô nhưng hai ngón tay của Hoắc Tay chặn cậu lại: “Tôi rất mệt! Thật sự không có sức để ứng phó với cậu!”
Cô nhặt bóp tiền, lấy một hai nghìn từ trong đó vứt lên người cậu.
“Tự đi tìm phụ nữ!”
Tờ tiếng màu hồng từ trên người cậu rơi xuống, Trương Sùng Quang nhìn cô chằm chằm rất lâu cậu mới khàn giọng nói: “Hoắc Tây, tôi thật sự muốn bắt đầu lại với cậu!”
“Có từng hỏi tôi chưa? Tôi buộc phải đồng ý sao?”
Hoắc Tây cười lạnh: “Cửa ở bên đó!”
Dưới ánh đèn, sắc mặt của Trương Sùng Quang trắng bệch, cậu nhìn Hoắc Táy.
Rất lâu cậu mới hỏi ra câu muốn hỏi: “Bạch
Khởi có phải thay thế vị trí của tôi?”
Hoắc Tây im lặng nhìn cậu.
Mắt của Trương Sùng Quang đỏ lên, bộ dạng cô chưa từng thấy bao giờ cậu khàn giọng nói: “Hoắc Tây, nếu như có thể bắt đầu lại, tôi sẽ không lựa chọn rời đi! Cuộc đời rất dài, tôi rất muốn có thêm một cơ hội.”
Như lạnh ấm của con người cũng chỉ có mình cậu hiểu, cái giá của tự do.
Cậu ở nước ngoài một năm, cậu chia tay với Hoắc Tây về lại nhà họ Hoắc.