Bởi vì Lục Thước mà cô ấy ở công ty bị bao vây tứ phía.
vốn dĩ cô ấy là người thừa kế nhà họ Tư xem trọng nhất, nhưng bây giờ không chắc chắn nữa, gia tộc đã bắt đầu âm thầm bồi dưỡng thế hệ mới, Tư An Nhiên chắc chắn phải lật cục diện lại.
Cách duy nhất chính là thuyết phục Lục Thước tha cho nhà họ Tư.
Lục Thước bây giờ giống như một con chó điện, cứ cắn nhà họ Tư.
Tư thế đó địch thương mười nghìn, tự tốn thất tám nghìn.
Tư An Nhiên muốn bàn bạc với Lục Thước nhưng cậu không bắt máy của cô ấy cũng không chịu gặp cô ấy.
Cô ấy nghe nói Lục Huân ở đây nên đã tìm đến.
“Có thời gian nói chuyện không?” Tư An Nhiên nhìn túi trong tay Lục Huân, túi trong suốt không che được gì, thậm chí cô ấy còn nhìn thấy trong đó có một miếng thịt ba rọi.
Lục Thước thích như vậy sao?
Cô ấy ít nhiều xem thường Lục Huân.
Lục Huân cảm thấy không cần thiết nói chuyện.
Tư An Nhiên lại cản cô lại: “Lục Huân, cô cướp mất Lục Thước từ trong tay tòi không cần trao đổi sao?
Lục Huân mở to mắt.
Cô biết loại người như Tư An Nhiên lăn lộn trên thương trường làm, ăn tài ăn nói rất tốt, nhưng cô không ngờ mặt cô ấy cũng đau vậy mà đổi trắng thay đen.
Lục Huân nhỏ tiếng hỏi ngược lại: “Cơ hội đặt trước mắt cô, là cỏ không nắm chắc sao có thể trách người khác?
Tư An Nhiên:…
Cô ấy vậy mà một hồi lâu cũng không tìm ra lợi đế phản bác, có chút tức giận không ngờ tới Lục Huân lại đồng ý: “Đối diện có một tiệm cà phê, đi đến đó đi!”
Tư An Nhiên không có ý tốt: “Không mời tôi lên chơi sao?”
Lục Huân thành thật nói: “Cô khá xinh đẹp. Tôi không muốn dẫn người phụ nữ xinh đẹp về nhà, lỡ như dụ dỗ chồng tôi thì làm sao?
Tư An Nhiên lại bị cô chọc tức.
Cô ấy vào quán cà phê trước còn giận dữ gọi cho Lục Huân một ly cà phê đầy đường, nhưng Lục Huân không chịu uống cô nói phải chuấn bị mang thai.
Tư An Nhiên nhìn cái túi đựng thịt lại nhìn ly cà phê đó.
Trong lòng vô cùng khó chịu.
Cô thốt lên: “Nếu như Lục Thước thực sự yêu cô sẽ mời người giúp việc nấu cơm cho cô, cho cô đồ đẹp thức ăn ngon mà không phải để cô sống như một người phụ nữ của gia đình.”