Lục Huân nhát gan, nhưng lúc này vô cùng kiên định.
Người phụ nữ đó nhìn cô ấy chằm chằm rất lâu, bà ta cười: “Bình thường thấy cô im lìm chẳng nói được mấy câu, nhưng lại có vẻ rất ghê gớm, đã xem thường cô quá rồi.”
Dù sao bà ta vẩn không can tâm và rút tờ chi phiếu trong túi ra.
Viết một tờ hai trăm tám mươi ngàn đưa cho Lục Huân, sau đó bảo Lục Huân cút đi
Lục Huân cầm tờ chi phiếu, khi cô ấy đứng dậy lại lấy hết dũng khí: “Thật ra bà thật bất lịch sự, tôi cũng không muốn bán chiếc váy cưới này cho bà đâu.”
Người phụ nữ đó trừng mắt lên, không dám tin bản thán mình đang nghe điều gì.
Lục Huân nhìn thấy bà ta trời sinh khỏe mạnh, cơ thể nhỏ bé của mình sợ trụ không nối hai cái tát của bà ta, cô ấy kiên cường lại nhát gan thu dọn đồ đạt chạy thật nhanh, ngay cả Lục Thước cũng không nhìn thấy.
Lục Thước rất chua xót.
Cậu ấy là người hiếu nhất Lục Huân là người như thế nào.
Bình thường to tiếng một chút thôi thì cô ấy đã sợ.
Còn bây giờ cô ấy lại đối mặt với sự ác ý ghê gớm, lại còn khua tay đấu tranh với người ta.
Lục Thước chậm rãi đi ra ngoài.
Vị phu nhân cao quý kia đã uống xong cà phê và đang định rời đi, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy sắc mặt tối tăm của Lục Thước đang nhìn mình, người phụ nữ nở nụ cười gượng gạo nói lắp bắp: “Tồng giám đốc Lục…”
Lục Thước rất bình tĩnh cầm lấy ly cà phê mà Lục Huân đã uống.
Giây tiếp theo, ly cà phê được hắt vào đầy đầu đầy mặt của người phụ nữ đó
Trong tiệm cà phê người rất đông, bà ta rất mất mặt, nhưng bà ta lại không thế đắc tội với thân phận của Lục Thước, chỉ có thế bấn loạn nói: “Tổng giám đổc Lục, đây là sao? Dù sao trong công việc chồng tôi cũng có qua lại với cậu.”
Lục Thước cười lạnh lùng.
“Bẽ mặt nơi công cộng khó chịu nhỉ, nhưng tôi có thể bồi thường.”
Cậu ấy rút sổ chi phiếu ra viết hai trăm tám mươi ngàn đưa cho bà ta, lúc xé chi phiếu cậu ấy nói hời hợt: “Mặc dù sau đây tôi rất bận, nhưng sức lực để đối phó với một công ty cỏn con thì tôi
_ X __ r II vân có.
Người phụ nữ ngơ ngác.
Lục Thước đút quyển sổ chi phiếu vào lại và rời đi với phong thái ngời ngời.
Đi đến cửa, đột nhiên cậu ấy dừng lại: “Quên nói cho bà biết, Lục Huân là vợ tôi.”
Lời nói vừa dứt, trong tiệm cà phê nổi lên một tràng pháo tay, đa số đều là người trẻ tuổi.
Bọn họ nhìn từ đầu đến cuối, là ai sai không biết, nhưng người phụ nữ quá lấn lướt, nên bây giờ ai chẳng thích xem bà ta bị bẽ mặt.
Lục Thước đuổi theo ra ngoài, nhìn thấy Lục Huân ở quảng trường.
Cô ấy đang ngồi ở trên bồn hoa nhỏ.
Đôi mắt ửng đỏ, nhìn giống như một chú thỏ con yếu đuổi, vừa đáng yêu lại đáng thương.
Cô ấy ngồi đó rất lâu, cậu ấy cũng nhìn cô rất lâu.
Sau đó, Lục Thước nhìn thấy một nơi bán kẹo bông không xa, cậu ấy đi đến muốn một xâu, cụ già thấy cậu ấy ăn mặc có vẻ kỳ lạ, Lục Thước móc tờ một trăm ra đưa cho ông cụ rồi cười: “Vợ không vui nên dỗ dành cho cô ấy vui.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!